Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 719
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:47:34
Lượt xem: 33
Ứng Vô Miên dùng hết một chút sức lực cuối cùng, đá văng lưỡi đao sắc bén, dùng nội lực vừa mới tích góp được vỗ vào n.g.ự.c Yến Phi Tàng.
“Phụt ——”
“Phụt ——”
Hai tiếng hộc m.á.u lần lượt vang lên.
Yến Phi Tàng và Ứng Vô Miên song song ngã ầm xuống đất.
Sau ba hơi thở, Yến Phi Tàng run run rẩy rẩy bò dậy khỏi mặt đất, chỉ đứng vững được một hơi, sau đó liền nhắm mắt lại ngã xuống đất.
Lôi trường lâm vào yên lặng.
A Nại là người phản ứng lại đầu tiên: "Mau gọi y sư đến!”
Cũng có một vài y sư đang xem náo nhiệt ở lôi trường, lập tức tiến lên kiểm tra, sau khi bắt mạch cho hai người bọn họ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ là kiệt sức thôi, ngoại thương cũng không phải vấn đề lớn."
“Trận tỷ thí lần này, là Yến đại hiệp thắng.” A Nại giương giọng nói một câu, thấy không có ai phản bác, liền cùng với Tiết Quan Hà, Nhạc Thù nâng Yến Phi Tàng lên, đi về chủ viện nghỉ ngơi trước.
Ứng Trầm dẫn theo các đệ tử của Võ Lâm Minh, cũng ở dưới đài quan sát trận chiến.
Nhìn thấy Ứng Vô Miên cả người bê bết, chật vật ngã xuống đất, trong lòng hắn thở dài một tiếng, phân phó đệ tử nâng người trở về tiểu viện.
Y sư của Võ Lâm Minh rửa sạch miệng vết thương cho Ứng Vô Miên trong phòng, các đệ tử còn lại đều canh gác ngoài cửa.
“Sư phụ, hôm nay chúng ta có trở về không?” Biện Hành Chu hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ứng Trầm: “Chờ y sư đi ra rồi lại nói.”
“Vâng.”
Một lúc sau, y sư xử lý xong miệng vết thương, Ứng Vô Miên lấy lại được sức lục.
Hắn lẳng lặng nằm ở trên giường, hai mắt vô thần, hơi thở suy yếu quanh quẩn quanh thân, khác xa so với thủ tịch của Võ Lâm Minh ngày xưa.
Ứng Trầm đi vào trong, vừa nhìn thấy liền cả giận nói: "Thua chính là thua, ai chưa từng bại trận? Xốc lại tinh thần đi, trở về trong minh bế quan với ta.”
“Không có thời gian.” Ứng Vô Miên thê thảm cười nhạt: "Bây giờ làm cái gì cũng vô dụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-719.html.]
Biện Hành Chu: "Sư huynh, rốt cuộc ngươi có chuyện gì khó xử vậy? Nói cho chúng ta biết, mọi người sẽ giúp ngươi tìm ra biện pháp."
“Các ngươi?”
“Đúng vậy, chúng ta.” Biện Hành Chu dùng cây quạt vỗ vào lòng bàn tay, nghiêm mặt nói: "Trước kia là sư huynh bảo vệ chúng ta, hiện giờ chúng ta sẽ bảo vệ sư huynh.”
Lúc này Ứng Vô Miên mới nghiêm túc nhìn hắn, cười nói: "Ngươi thật sự tỉnh táo hơn trước rất nhiều."
“Sư huynh, ngươi đừng trêu chọc ta nữa, mau nói chuyện của ngươi.”
“Ta cần có Cố Bạch Đầu.”
“Rốt cuộc ngươi muốn Cố Bạch Đầu làm cái gì?” Ứng Trầm hỏi.
Ứng Vô Miên: “Cứu người.”
“Người nào?”
“Một người rất quan trọng đối với ta.”
“Ngươi hạ chiến thiếp với Yến Phi Tàng, là muốn chiến thắng lấy được Cố Bạch Đầu, nhưng hiện tại ngươi đã thua, thanh danh và Cố Bạch Đầu đều không còn, đây là kết quả mà ngươi muốn sao?”
Ứng Vô Miên bật cười: “Ta không để ý đến thanh danh gì đó.”
“Vậy còn Cố Bạch Đầu thì sao?”
“…”
“Ngươi đúng là không đ.â.m tường nam không quay đầu lại, ta mặc kệ ngươi.” Ứng Trầm trịnh trọng giao phó: "Nhưng có một chuyện, Lục chưởng quầy không dễ chọc, ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi.”
(Không đ.â.m tường nam không quay đầu: so sánh hành vi cố chấp của người nào đó, không nghe bất kỳ ý kiến bất đồng.)
Nói xong liền phất tay áo đứng dậy, lưu loát rời khỏi căn phòng.
Biện Hành Chu ưu sầu: “Sư huynh, nếu như ngươi muốn Cố Bạch Đầu, tại sao lúc trước ngươi không đến Tây Nam cùng chúng ta?”
“Ngươi đi rồi, có lấy được không?”
“…” Biện Hành Chu xòe mặt quạt, che đi gương mặt đang trở nên xấu hổ: "Ý của ta là ngươi hành sự không theo lẽ thường.”
Ứng Vô Miên nhìn hắn không nói chuyện.
“Quên đi, hiện tại nói cái này cũng vô dụng. Sư huynh, theo ta thấy, không bằng ngươi học theo Yến Phi Tàng, lúc trước chính hắn mặt dày mày dạn ở lại khách điếm chẻ củi, ở lại một thời gian dài sẽ đả động đến Lục chưởng quầy. Nếu không nhờ có Lục chưởng quầy chỉ điểm cho đao pháp của hắn, thậm chí còn chế tạo cho hắn một thanh bảo đao, ngày hôm nay hắn nhất định không thể đánh lại ngươi.”