Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 734
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:36:38
Lượt xem: 25
Bùi Tri ngẩn người, sau đó bắt chước nàng đứng trước cửa hàng bánh nướng cạnh phố xá nhộn nhịp, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Bánh nướng đầy đủ nguyên liệu mới ra lò vừa thơm vừa giòn, mùi vị đúng thật không tệ.
“Ăn ngon.”
Trước khi giải độc, vị giác của hắn biến mất trong thời gian dài, ăn cái gì cũng không nếm được vị, sau khi giải độc hắn nếm đủ các món ăn trong khách điếm chỉ cảm thấy mỗi một món ăn đều có mùi có vị.
Hắn chưa từng ăn bánh nướng bên đường, sau khi thử mới phát hiện, không có khó chịu như trong tưởng tượng ngược lại có một loại cảm giác thích thú khác.
Có lẽ là đang ở cạnh Vi Vi cho dù làm gì thì cũng vui vẻ.
Lại thêm một lời khen, nụ cười của hai vợ chồng càng tươi hơn.
“Cô nương, các ngươi từ nơi khác đến đây phải không?” Có lẽ là hợp mắt duyên, bà chủ bắt đầu nói chuyện với bọn họ.
Lục Kiến Vi gật gật đầu, có chút ủ rủ nói: “Ta tới tìm người nhưng không tìm được.”
“Cô nương muốn tìm người nào? Ta ở trong thành nhiều năm như vậy, có lẽ có thể giúp được ngươi.”
Lục Kiến Vi: “Ta không biết bọn họ tên gì chỉ biết là một cặp vợ chồng, trượng phu họ Diêu. Lúc trước du lịch giang hồ, ta có chút quen biết với bọn họ, bọn họ cho ta một con cái còi, chính là cái này, nói nếu là ngày nào đó tới Thương Châu, có thể tới cửa hàng đồ sắt Diêu gia tìm bọn họ nhưng ta từng hỏi thợ rèn, thợ rèn nói không biết.”
Hai vợ chồng bánh nướng nhìn thấy cái còi, sắc mặt lập tức thay đổi, không nhịn được nhìn nhau.
“Xin hỏi cô nương họ gì?”
Lục Kiến Vi thu cái còi lại: “Họ Thẩm.”
“Đúng là Thẩm cô nương!” Bà chủ thấp giọng hỏi nói: “Chính là Thẩm nữ hiệp ở Quy Hạc Cư của Kinh Châu?”
“Là ta.”
Bà chủ vội vàng làm một tư thế mời vào.
“Khách quý mau mời vào.”
Lục Kiến Vi bước vào trong tiệm, Bùi Tri và Hách Liên Tuyết đi theo phía sau.
Để lại ông chủ bánh nướng một mình bán bánh bên ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-734.html.]
Cửa hàng bánh nướng mời khách vào cửa không phải chuyện hiếm lạ gì, không ai để ý tới ba người Lục Kiến Vi.
Xuyên qua sảnh trước, phía sau là một sân nhỏ để người một nhà ở.
Sân không lớn chỉ có hai phòng, trên vách tường còn treo củ tỏi và thịt khô phơi gió.
Một đứa trẻ chừng hai ba tuổi đang ngồi trên thềm đá, cúi đầu chơi trống bỏi trong tay.
Trống bỏi đã rất cũ, tiếng thùng thùng vừa trầm vừa đục.
Nghe được tiếng bước chân hắn ngẩng đầu, mắt to như quả nho nhìn về phía người đi tới.
Bà chủ bế hắn lên, nói: “Thẩm nữ hiệp, ngài đã cứu mạng của Khánh Bảo ở Kinh Châu, ngài còn nhớ rõ chứ?”
Lục Kiến Vi mỉm cười gật đầu: “Thì ra gọi là Khánh Bảo, đã lớn như vậy rồi. Diêu phu nhân bọn họ rốt cuộc thế nào?”
“Ai, nói ra thì rất dài. Nhị Nương và Thất Lang thật là số khổ.”
Bà chủ dẫn bọn họ vào phòng, trong phòng có một chiếc giường, trên giường nằm hai người, đúng là vợ chồng Diêu gia.
Sắc mặt của bọn họ tái nhợt gầy ốm, hôn mê không tỉnh, vừa nhìn đã biết là bị thương nặng.
Lục Kiến Vi không nói nhiều, trực tiếp bắt mạch cho Diêu phu nhân.
Nội thương rất nặng, kinh mạch bị tổn hại.
Lại bắt mạch cho chồng của nàng, bị thương còn nặng hơn nàng, nếu không kịp thời trị liệu, rất nhanh sẽ biến thành phế nhân.
“Có bút mực hay không?” Lục Kiến Vi hỏi.
Bà chủ lập tức hiểu ý, cực kỳ vui mừng nói: “Ta lập tức đi lấy!”
Một lát sau, bút mực đưa tới.
Trước tiên Lục Kiến Vi cởi bỏ vạt áo phía trước của Diêu Thất Lang, kim châm vào huyệt, nói với Bùi Tri: “Ta đọc, chàng viết.”
“Được.” Bùi Tri trải giấy ra, cầm bút giơ cao cổ tay.
Lục Kiến Vi vừa hành châm vừa báo tên phương thuốc, mỗi một châm đều cực nhanh cực ổn, không chút do dự báo ra tên mỗi một loại dược liệu.
Bộ dạng tự tin chắc chắn của nàng lây nhiễm cho bà chủ, trái tim của bà chủ dần dần yên ổn xuống, hốc mắt tràn đầy nước mắt.
Muội muội và muội phu số khổ của nàng cuối cùng cũng chờ được nữ Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.