Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 797
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:35:38
Lượt xem: 32
Không phải hắn đang can thiệp vào chuyện giang hồ, mà hắn chỉ thấy chuyện bất bình, giúp đỡ một tay thôi.
Những trưởng lão cấp tám còn lại của Tiêu Dao Tông, nhìn lẫn nhau, trên mặt hiện lên vẻ kiên định, cũng sải bước về phía trung tâm cuồng bạo.
Lực lượng tự bạo như cơn lốc vô hình, để lại vết m.á.u trên mặt mỗi người, chỉ là có nông có sâu.
Tu vi của Lục Kiến Vi là cao nhất, phòng ngự mạnh nhất nên bị thương nhẹ nhất.
Một võ vương cấp chín, mười mấy võ vương cấp tám, dùng hết sức để ngăn cản đợt gió lốc này.
Nhóm võ giả bỏ chạy ra xa đều quay đầu nhìn lại, nước mắt rưng rưng.
Không biết là ai hét lớn một tiếng: "Có gì mà sợ? Không phải tự bạo thôi sao? Chúng ta nhiều người thế này, mỗi người góp một ngụm nước bọt cũng đủ khiến hắn c.h.ế.t đuối!"
"Đúng vậy, tranh thủ lúc các tiền bối đang áp chế, chúng ta cùng lên đi, không tin không đánh gục được hắn!"
"Ta cũng đi!"
"Thêm ta nữa!"
Sĩ khí của đám võ giả vừa rồi hoảng loạn bỏ chạy tăng vọt, xoay người không chút do dự, gào thét nhắm về hướng rìa gió lốc.
...Vì bọn họ chỉ có thể tới chỗ rìa thôi.
Vạn vật trên thế giới, bên này giảm thì bên kia tăng.
Đứng ở rìa góp sức cũng là sức mà, có nhóm võ giả gia nhập, hiển nhiên đã san se một phần áp lực cho những cao thủ ở vùng trung tâm.
Nhưng dù là thế thì những võ giả tu vi thấp, cả những trưởng lão cấp tám sơ kỳ như Thượng Quan Hoài vân vân, kinh mạch và đan điền cũng không chịu nổi dưới sự tấn công của lực lượng mạnh mẽ kia.
Còn tiếp tục nữa, kết cục chỉ có c.h.ế.t thôi.
Bọn họ chỉ có thể rời khỏi trong sự bất đắc dĩ.
Bóng người Lục Kiến Vi như điện, liên tục c.h.é.m về phía nơi bộc phát nội lực của Hách Liên Chinh, tránh để chúng khuếch tán ra nơi xa hơn.
Nàng dùng đao thế hóa giải, đồng thời cũng không quên lặng lẽ hấp thu nội lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-797.html.]
Nội lực của người khác càng ngày càng yếu, chỉ có nàng là vẫn mạnh đến mức khiến người khác giảm giận sôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dần dần, Triệu Hiến rời khỏi, Lăng Tung rời khỏi, những trưởng lão khác của Tiêu Dao Tông rời khỏi, ở trung tâm của gió lốc chỉ còn lại bảy người.
Ngũ Kiệt của Tiêu Dao Tông vẫn còn đang liều mạng chống đỡ.
Lang Dã hộc m.á.u gào lên: "Hoàn Tiểu Lang! Ngươi đi mau đi..."
Bốn người còn lại cũng nhìn sang Bùi Tri, ý cũng rất rõ ràng.
Bọn họ c.h.ế.t cũng không đáng tiếc, nhưng cốt nhục duy nhất của Hoàn gia không thể gặp chuyện gì được.
Bùi Tri lại chỉ nhìn Lục Kiến Vi.
Hắn còn chịu đựng được, hắn muốn gánh thêm một chút, rồi lại gánh thêm một chút.
Áp chế đến bây giờ, Hách Liên Chinh đã thiêu đốt hết sinh mệnh của mình, lực lượng tự bạo không còn lan ra, nhưng trung tâm của gió lốc vẫn chưa được dập tắt.
Lục Kiến Vi di chuyển đến cạnh Bùi Tri, nói: "Đừng để mình bị thương."
Bùi Tri cười: "Ta vẫn còn chịu được."
Nội lực quanh người Lục Kiến Vi đã cắn nuốt nội lực của Hách Liên Chinh một cách tự động, nhưng trong mắt người khác, thì là lực lượng tự bạo của Hách Liên Chinh hoàn toàn bị nàng áp chế.
Nàng đứng ở trung tâm của gió lốc nhưng lại tản bộ trong trong sân váng, trong mắt tràn ngập vẻ nắm chắc thắng lợi.
"Vừa ngộ ra được nên muốn thử đao thức mới, cho ta một cơ hội nhé?"
Bùi Tri tin nàng, nhìn nàng một lúc rồi chủ động rời khỏi gió lốc.
Ngũ Kiệt của Tiêu Dao Tông cũng thở phào nhẹ nhõm, lại càng vận chuyện nội lực như không muốn sống nữa.
Lục Kiến Vi nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra Quyển Sương Đao Pháp thức thứ sáu - Quyển Ngưng Sương.
Năm thức đầu chỉ là chuẩn bị cho thức này thôi, thức này mới thật sự được xem là chạm đến tinh túy của Quyển Sương Đao Pháp.
Phúc Thương Sinh là áp chế, Lâm Hoa Tạ là kiểm soát, Tây Phong Khởi là tấn công, Nguyệt Không Minh là thăm dò, Hàn Nha Đề là nhát đ.â.m bén nhọn nhất.
Có năm thức trước làm trụ cột, đao trong tay nàng mới có thể mới có hạt sương nổi lên cuồn cuộn bám vào.