Xuyên không về cổ đại, ta gả cho nông phu làm kiều thê - Chương 220: Oán hận 1
Cập nhật lúc: 2024-05-18 22:45:17
Lượt xem: 1,463
Người chế.t rồi?
Cái người hung ác nửa năm trước, người đàn ông động một cái là đánh chửi không thôi, bây giờ đã chế.t rồi?
Thạch Dương giật mình thất thần.
"Bà!" Tiếng thét sắc nhọn của Thạch Mãn vang lên.
Thạch Dương quay đầu lại.
Thạch bà bà nghe rõ lời người đứng bên ngoài nói, bà ngã xụi lơ trên mặt đất.
Ban đầu nghe được tin này, bà có chút mờ mịt, ngay sau đó bà liền cười phá lên, cười đến lệ rơi đầy mặt.
"Chế.t rồi? Chế.t rồi! Chế.t rồi thì tốt, chế.t rồi thì tốt..."
Khí lực Thạch Mãn không lớn, không đỡ được bà, nàng lo lắng gọi bà. Nhưng Thạch bà bà giống như đang đắm chìm trong thế giới của mình, vừa khóc vừa cười.
Thạch Dương nhìn thấy tình huống của bà, vội vàng quay về đỡ bà.
Nhưng Vương Tam lại bắt lấy cánh tay của Thạch Dương, không cho cậu đi: "Ngươi đừng nghĩ đến việc trốn đi, có tới mang người đi không, ngươi phải cho ta một câu trả lời chắc chắn."
Thạch Dương không có kiên nhẫn giằng co với hắn ta, cậu dùng sức tránh khỏi tay hắn, chạy đến chỗ Thạch Mãn, nâng Thạch bà bà dậy.
Vương Tam nóng nảy muốn đi theo vào, nhưng Tiêu Thái đã tiến lên chặn hắn lại ngay cửa.
Vương Tam: "Các ngươi đây là có ý gì? Thật sự không muốn nhặt xác Thạch Đại Minh về khâm liệm sao?"
Hồng Ma Tử cũng cường điệu: "Nợ của Thạch Đại Minh các ngươi không muốn trả, bây giờ người này chế.t rồi sao lại không chôn cất hắn xuống mồ? Hãy tha cho chúng ta đi mà, lại thêm vài ngày nữa thì cái xác lạnh ngắc đó cũng sẽ bốc mùi thối."
Vương Tam đập cánh tay Hồng Ma Tử.
Nếu không nói được lời gì hay thì có thể im miệng không hả?!
Nếu có khả năng lấy được tiền thì phải ra sức đòi chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/chuong-220-oan-han-1.html.]
Về phần cái xác của Thạch Đại Minh, bọn họ cũng muốn nhanh chóng tìm người lôi đi. Nhưng Thạch Đại Minh cũng không phải đồ vật này nọ, tuy đã chế.t nhưng lại không có lấy một người thân hay bạn bè tới liệm xác cho hắn.
Anan
Đổ phường của bọn họ đã tổn thất năm lượng bạc, chẳng lẽ còn phải bỏ tiền ra mua quan tài cho hắn sao?
Nhưng phường chủ cũng đang mất kiên nhẫn, lệnh cho bọn họ nếu không tìm được người thì đem cái xác đó vứt ra bãi tha ma ngoài thành.
Ba người Vương Tam tuy là côn đồ kiếm ăn bằng nắm đấm, nhưng chuyện tổn hại âm đức như đem người vứt ra bãi tha ma như vậy, bọn họ không làm được. Lúc này còn chưa qua một ngày tết, nhưng khi biết mẹ của Thạch Đại Minh bị bán đang ở trong Thạch Châu cách đây không xa, hắn mới một đường hỏi thăm tìm đến nơi này.
Nhưng Thạch Đại Minh làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy, nếu những người này thật sự không để ý tới hắn, vậy bọn họ phải làm sao đây?
Bọn họ muốn vào Thạch gia để hỏi chuyện rõ ràng, nhưng Tiêu Thái cao hơn bọn họ đến một cái đầu, sắc mặt nghiêm nghị đứng che ở đây như sát tinh, khiến cho ba người cảm giác như có một cỗ áp bách ập đến, không dám tự ý xông vào, chỉ có thể nói năng hùng hổ, miệng đầy lời lí lẽ.
Nhìn thấy ba người họ sốt ruột, Tiêu Thái lạnh lùng nói: "Chuyện của Thạch Đại Minh chúng ta tự biết tính toán, các ngươi về trước đi."
Có muốn nhặt xác khâm liệm cho Thạch Đại Minh hay không, chuyện này do ba người Thạch gia quyết định.
Ở bên ngoài, ba người hai mặt nhìn nhau, hồi lâu sau Vương Tam bày ra dáng vẻ ngang tàng, nói: "Chuyện này...Ngày mai chúng ta lại tới. các ngươi mau mang hắn đi, nếu không chúng ta sẽ ném đi đấy!"
Sau khi buông lời cay độc, Vương Tam mới ngẩng cao đầu cùng hai huynh đệ rời đi.
Tiêu Thái đóng cửa lại.
Bên này, động tĩnh bên ngoài khiến Phó Nguyệt bừng tỉnh, Tiêu Giản cũng lo lắng chạy đến đó, nhưng chỉ đứng nhìn ở phía xa.
Đằng trước có người gây chuyện, nhưng nàng biết rõ tình huống thân thể của mình, liền thành thành thật thật đứng ở xa, để không làm phiền Tiêu Thái.
Lúc này, thấy Tiêu Thái đóng cửa lại, nàng mới đỡ bụng đi tới.
"A Dương, mau đỡ Thạch bà bà đến chính viện ngồi. A Mãn, ngươi đi lấy một chậu nước ấm đến."
Bên ngoài đang là trời đông lạnh giá, già trẻ lớn bé đều không chịu nổi.
Tiêu Thái cũng gật đầu: "Có chuyện gì, chúng ta cứ quay về phòng rồi thương lượng."
Thạch Dương cắn răng nâng Thạch bà bà dậy: "Bà, chúng ta trở về phòng đi."
Vừa nãy Thạch bà bà còn đang khóc khóc cười cười, giờ phút này mặt lại không chút biểu tình.