Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Kiếm Cơm Nuôi Chồng - Chương 79
Cập nhật lúc: 2024-11-01 22:30:23
Lượt xem: 26
Có nghĩa là Danh Thập Tam đến nhà nàng để chờ người yêu?
Thẩm Hi khó nghĩ, trong rừng rậm chỉ có Hoắc Trung Khê là người đàn ông duy nhất, không phải vị Danh tiểu thư này đến để chia sẻ phu quân với nàng chứ? Thẩm Hi rất nhỏ nhen, nếu chuyện này xảy ra, nàng không thể chấp nhận được. Nghĩ vậy nhưng nàng không dám nói ra, nàng ra vẻ tò mò hỏi: “Thật sao? Người mệnh định của cô là ai vậy?”
Danh Thập Tam vốn là người thông minh, lập tức liền hiểu Thẩm Hi đang băn khoăn cái gì, chỉ hàm súc nói: “Ta cũng không biết là ai, chỉ biết đó là một thiếu niên từ chỗ cao mà đến.”
Nghe nàng nói là thiếu niên, Thẩm Hi yên tâm rồi. Hoắc Trung Khê đã là ông chú trung niên, tuyệt đối không thể cưa sừng làm nghé mà gọi là “thiếu niên” được nữa. Nàng không có địch ý với Danh Thập Tam nữa, bắt đầu cởi mở hơn, cười nói: “Từ chỗ cao đến? Chỗ nào được gọi là cao? Hay người đó từ trên trời rơi xuống?”
Danh Thập Tam có chút ngượng ngùng: “Ta cũng không rõ nữa, đến lúc đó tất nhiên sẽ biết thôi.” Nói đến đây, nàng lại hỏi: “Thẩm tỉ tỉ, trong nhà tỉ có người ngoài à?”
Thẩm Hi không biết vì sao nàng lại hỏi vậy, nhưng vẫn nói thật: “Bây giờ nhà ta có 6 người, trừ bỏ hai phu thê còn có hai thằng bé ngoài kia với hai tiểu cô nương, nhưng hai cô bé đi ra ngoài hái quả dại, lát nữa mới về.” Danh Thập Tam cười: “Nhà tỉ đúng là náo nhiệt.”
Hai người nói chuyện phiếm một chốc, Thẩm Hi đứng dậy đi chuẩn bị phòng khách cho Danh Thập Tam.
Trong nhà bây giờ phu thê Thẩm Hi ở gian nhà giữa, gian phía đông là bếp, gian phía tây là phòng của Trịnh Gia Thanh với Hoắc Hiệp. Hai gian nhà kề là phòng khách, nằm ở phía tây của gian phòng Thẩm Hi ở, nên từ chỗ phòng khách nhìn về phía bắc sẽ thấy hai gian nhà gỗ để không dựng lúc cả nhà mới đến rừng rậm. Hai gian nhà gỗ kia ở phía bắc của gian phòng phu thê Thẩm Hi, cách xa chỗ nhà ở bây giờ khoảng 100m, cho nên tuy là nhìn thấy nhưng nếu đi thì cũng là một khoảng khá xa.
Hai người mới đi đến cửa phòng khách, Danh Thập Tam bỗng dừng lại, nhìn chăm chăm vào gian nhà gỗ phía bắc kia. Thẩm Hi thấy vậy, thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy? Bên kia có gì à?”
Danh Thập Tam nhìn sang chỗ khác, trả lời: “Không có gì đâu. Tỉ, gian nhà kia có người ở không?”
Thẩm Hi đáp: “Không ai, sao thế?”
Danh Thập Tam ừ nhẹ một tiếng, theo Thẩm Hi đi vào phòng khách.
Hai người dọn dẹp phòng, trải chăn chiếu, sau đó lại chuyển chiến trường xuống phòng bếp, cùng nhau nấu cơm. Danh Thập Tam không giúp được gì nên chỉ cầm một mớ rau ra ngồi ở bậu cửa nhặt. Mới nhặt được nửa mớ, Tĩnh Huyên với Thanh Phù đã dắt tay nhau trở lại.
Thấy trong nhà xuất hiện một mĩ nhân, hai cô bé khá bất ngờ, cuối cùng Thanh Phù bình tĩnh hơn, mở miệng dò hỏi: “Tỉ tỉ, tỉ là ai vậy?”
Danh Thập Tam làm một động tác kì quái, nàng đưa tay lên đè đè ấn đường, một lúc sau mới trả lời: “Ta tên là Thập Tam, hai muội tên là gì?”
“Tỉ tỉ, ta tên là Thanh Phù.”
“Ta tên là Tĩnh Huyên.”
Hai tiểu cô nương trả lời, sau đó đặt cái rổ xuống, đi giúp Danh Thập Tam nhặt rau. Danh Thập Tam tuy không phải người nói nhiều nhưng tính cách an tĩnh, ở với hai tiểu cô nương rất thân thiện. Tĩnh Huyên với Thanh Phù cũng rất thích vị tỉ tỉ xinh đẹp này. Thẩm Hi tuy rất tri kì nhưng dẫu sao cũng là người lớn, mà Danh Thập Tam không kém tuổi hai người bao nhiêu, nên hai tiểu cô nương rất thân cận, thường xuyên tới nói chuyện cùng. Danh Thập Tam từ nhỏ đã ốm yếu, trừ bỏ người nhà ra không tiếp xúc với người khác qua nên cũng rất yêu thích hai tiểu muội muội xinh đẹp. Ba người rất mau đã thành bạn tốt.
Danh Thập Tam tuy xuất thân từ danh môn, nuông chiều từ bé nhưng không có tật nũng nịu kiêu căng, tuy sức khỏe nàng không tốt lắm, nhưng chưa từng ngồi đó chờ đến bữa, mỗi khi người khỏe nàng sẽ ra giúp Thẩm Hi làm việc, đôi khi thì giúp nấu cơm, hoặc là lẳng lặng nghe Thẩm Hi trò chuyện việc nhà.
Hoắc Trung Khê thấy Danh Thập Tam đến cũng không nói gì, chỉ gật đầu chào hỏi, tựa hồ không để ý dân cư trong nhà tăng hay giảm. Nhưng thấy trong nhà có Danh Thập Tam, hắn không quá lo lắng an toàn cho mọi người nữa, bảo với Thẩm Hi một câu xong là xách kiếm ra khỏi nhà mấy ngày, đi đến chỗ rừng sâu đầy nguy hiểm để luyện kiếm.
Thẩm Hi có hỏi qua hắn, nếu có người xấu hay dã thú đến thì làm sao bây giờ, Hoắc Trung Khê chỉ nhàn nhạt trả lời: “Có Danh Thập Tam ở đây, sẽ không có chuyện gì.”
“Võ công của Danh Thập Tam giỏi như vậy sao?”
Nhìn thân thể bệnh tật mảnh dẻ của cô ấy, Thẩm Hi không thể tin được là cô nương kia lại là một cao thủ. Hoắc Trung Khê trầm ngâm một lát mới nói: “Cô nương kia không biết võ công, nhưng lại có một loại lực lượng khác.”
Đối với lực lượng khác kia Thẩm Hi rất tò mò, cẩn thận nghĩ lại cũng đúng, Danh Thập Tam dám một thân một mình đi vào rừng rậm cũng phải có thực lực nhất định. Hơn nữa cô ấy cũng có chỗ khác người. Ví dụ như lâu lâu nàng sẽ xoa xoa ấn đường, hay ngẫu nhiên nhìn chăm chú vào một chỗ nhất định, tựa hồ chỗ kia có cái gì đó hấp dẫn, hơn nữa nàng không hề bén mảng đến gần gian nhà gỗ phía bắc kia, mà điều quan trọng là bệnh của Danh Thập Tam khá kì quái, đôi kia sẽ phát bệnh bất ngờ, hơn nữa chỉ tái phạm chừng 10 phút là bình thường trở lại, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-kiem-com-nuoi-chong/chuong-79.html.]
Thẩm Hi tuy có tò mò nhưng không phải là người xoi mói nhiều chuyện mà đi gặng hỏi Danh Thập Tam, nàng biết những người đặc thù như Danh Thập Tam thường sẽ có bí mật nhỏ không thể tiết lộ.
Thời gian trôi nhanh, Danh Thập Tam đã ở lại nhà Thẩm Hi được hơn 10 ngày, trong mười mấy ngày qua nàng sống chung rất hòa thuận với mọi người, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Không biết vì sao mà mấy ngày nay An Tĩnh Huyên rất lạ, sức khỏe dần yếu đi. Mây ngày đầu chỉ là ỉu xìu mệt mỏi như chưa ngủ đủ, nhưng về sau bắt đầu phát sốt, ban ngày thì sốt nhẹ, đến tối thì trán nóng đến độ có thể chiên trứng. Thẩm Hi đun thuốc cho cô bé uống, nhưng bao nhiêu cũng không ăn thua, cứ đến tối là cô bé lại sốt, bắt đầu mê sảng, lầm bầm nói rất nhanh, không nghe được cô bé đang nói cái gì.
Hoắc Trung Khê không ở nhà, Thẩm Hi không biết bàn bạc với ai, nghĩ đến cô bé bệnh nặng mà không có nổi đại phu khám bệnh, lỡ Tĩnh Huyên có mệnh hệ gì, nàng biết ăn nói làm sao với An Tu Cẩn bây giờ? Thẩm Hi sốt ruột vạn phần, qua một đêm mà nóng nảy đến nhiệt miệng, ngoài miệng nổi mấy cái mụt nước liền.
Danh Thập Tam đến thăm Tĩnh Huyên, thấy Thẩm Hi như vậy, nàng thở dài một hơi, tựa như quyết định cái gì mà yên lặng đi ra ngoài. Thẩm Hi mải lau mồ hôi cho Tĩnh Huyên, cũng không biết Danh Thập Tam rời đi lúc nào. Qua nửa đêm, An Tĩnh Huyên kì tích mà hạ sốt, tiểu cô nương mở to đôi mắt vốn luôn nhắm chặt từ lúc sốt lên, yếu ớt nói với Thẩm Hi: “Mẹ nuôi, con muốn uống cháo.”
Thẩm Hi vừa khóc vừa cười lau lau nước mắt, chạy vội xuống bếp nấu cháo cho An Tĩnh Huyên.
Tĩnh Huyên ăn được một bát cháo gạo kê, lại thiếp đi, mãi cho đến hừng đông cũng không nóng lại, lúc này Thẩm Hi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng Tĩnh Huyên hết bệnh rồi, Danh Thập Tam lại ngã bệnh. Lần này không giống những lần bệnh cũ tái phát như trước, không hộc m.á.u hay run rẩy, nàng chỉ lâm vào một giấc ngủ say dài đằng đẵng. Lâu lâu nàng mới tỉnh một lần, húp xong một bát cháo rồi lại thiếp đi, cứ tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh dậy, Danh Thập Tam nằm mãi vẫn chưa thể khỏi hết bệnh.
Đang lúc này Hoắc Trung Khê đã trở lại, Thẩm Hi bảo hắn vận nội lực giúp Danh Thập Tam xem có thể làm một liệu pháp điều trị như trong TV được không nhưng Hoắc Trung Khê nói không cần, Danh Thập Tam sextwj khỏe lại.
Thẩm Hi không biết vì sao hắn nói vậy, nhưng nàng lại không có cách nào, chỉ đành ngày ngày nấu sẵn cháo rồi ngồi trông chừng Danh Thập Tam, chỉ cần nàng tỉnh lại sẽ bưng cháo đến tận giường, không thì chỉ sợ Danh Thập Tam cứ nằm thế này suốt lỡ chưa gặp đến người định mệnh thì đã c.h.ế.t đói trước rồi.
Sáng hôm nay cũng vậy, thấy Danh Thập Tam đã tỉnh lại, Thẩm Hi vội nói: “Thập Tam, cô cứ nằm suốt như vậy không được, hay là để ta bảo tướng công nhà ta ra ngoài rừng rậm một chuyến, mời đại phu đến khám xem rốt cuộc đây là bệnh gì được không?”
Danh Thập Tam suy yếu nằm trong chăn, cố gắng nở một nụ cười trấn an Thẩm Hi: “Thẩm tỉ tỉ, ta không sao. Tỉ để ý giúp ta xem hôm nào có hai con chim hỉ thước ngậm đóa hoa bay ngang qua nhà thì bảo với ta một tiếng, khi đó ta sẽ khỏi bệnh.”
Hai con hỉ thước ngậm hoa?
Trong rừng rậm có nhiều chim hỉ thước, chim ngậm hoa lá nàng cũng thấy qua nhưng hỉ thước mà ngậm thì chưa thấy bao giờ, không biết khi nào mới thấy đây. Tuy vậy Thẩm Hi biết Danh Thập Tam tinh thông bói toán nên chắc chắn sẽ không nói bừa, chỉ có thường thường chú ý nhìn lên trời xem. Hỉ thước bay khá nhanh nên chỉ sợ một lúc bất cẩn mà bỏ lỡ, Thẩm Hi còn dặn mấy đứa nhỏ cũng phải chú ý nhìn xem, nếu thấy thì nhanh chóng chạy tới bảo nàng. Bọn nhỏ thấy nàng dặn nghiêm túc như vậy, cũng ngoan ngoãn ngẩng cổ lên trời nhìn, hôm nào cũng mỏi cả cổ mà không thấy chim đâu.
Sáng sớm ngày thứ tư, Thẩm Hi dậy sớm nấu cơm sáng, mới đẩy cửa ra đã thấy trên tường gỗ nhà mình đậu hai con chim, nghe được tiếng nàng mở cửa, hai con chim kia vội bay vọt lên, thì ra là hai con hỉ thước đang rỉa lông, một trong hai con có một đoạn dây leo quấn phải chân, bất ngờ là trên cuống dây leo có một đóa hoa màu vàng nhỏ nhỏ! Có lẽ đoạn dây quấn quanh chân là vướng víu nên con chim kia vươn mỏ đi rỉa, con còn lại cũng vươn cổ sang mổ giúp, nhìn từ xa như hai con chim hỉ thước đang ngậm cùng một đóa hoa vậy, hai con chim cứ như vậy mà bay xa dần.
Đúng thật là có hỉ thước ngậm hoa thật! Mấy hôm trước Thẩm Hi còn nửa tin nửa ngờ, nhưng hôm nay mọi việc xảy ra trước mắt nàng, việc ly kỳ như vậy cũng có thể xảy ra được. Danh Thập Tam đúng là một người siêu phàm!
Nàng vội chạy đến phòng Danh Thập Tam báo tin, nhưng Danh Thập Tam đang ngủ, Thẩm Hi không gọi mãi cũng không tỉnh được, cuối cùng nàng đành đi nấu cơm sáng trước. Vội vàng làm cơm xong, Thẩm Hi chạy vội đến phòng Danh Thập Tam, lúc nàng đẩy cửa vào Danh Thập Tam đã tỉnh, đang mở mắt nhìn lên nóc nhà không biết đang nghĩ gì. Thẩm Hi vội nói tin tốt khi nãy cho nàng nghe, trên mặt Danh Thập Tam cũng hiện lên nét vui mừng thấy rõ, nàng giãy giụa định ngồi dậy nhưng người yếu quá, lại nằm lại xuống giường, đanh uể oải nói với Thẩm Hi: “Thẩm tỉ tỉ, phiền tỉ để một cái ghế dựa dưới hiên rồi đi goi Hoắc Kiếm thần tới, để Kiếm thần đại nhân ôm ta đi qua đó.”
Thẩm Hi biết nàng làm vậy là có dụng ý, vội đi ra hiên đặt một cái ghế dựa, lại đi gọi Hoắc Trung Khê qua ôm Danh Thập Tam ra ngoài. Danh Thập Tam cố gắng ngòi ổn người, hỏi Thẩm Hi: “Thẩm tỉ tỉ, nhìn ta bây giờ lôi thôi lắm đúng không? Phiền tỉ lau mặt hộ ta một cái.” Hơn 10 ngày ngủ say khiến Danh Thập Tam tiều tụy hơn rất nhiều, nhưng phần tiều tụy này không ảnh hưởng đến sắc đẹp của nàng, chỉ là thêm một phần mềm yếu đáng thương mà thôi, tuy vậy nhìn mặt nàng đúng là tái nhợt quá mức.
Thẩm Hi mang một cái khăn vải sang lau mặt giúp Danh Thập Tam, lại tìm phấn mặt đến trang điểm nhẹ cho nàng, Thanh Phù khéo tay, cũng chải một kiểu tóc đẹp cho Danh Thập Tam.
Trang điểm xong, Thẩm Hi mang gương ra cho Danh Thập Tam soi thử, cười khen nàng: “Cô vốn đã xinh đẹp, bây giờ càng rực rỡ.” Danh Thập Tam cũng vui vẻ, nhưng vẫn thở hổn hển, có vẻ mấy ngày nay bệnh tật khiến nàng yếu đi nhiều: “Cảm ơn mọi người. Chốc nữa phiền toái mọi người lảng tránh một lát, được không?”
Thẩm Hi biết Danh Thập Tam có chuyện muốn làm, nếu có người khác ở đây có lẽ sẽ ảnh hưởng hoặc không làm được, nên nàng vội bảo bọn nhỏ đi vào nhà, để lại sân cho Danh Thập Tam.
Trong phòng, Hoắc Trung Khê vẫn bình tĩnh như thường, ngồi xếp bằng đả tọa. Thẩm Hi không quấy rầy hắn, nhỏ giọng nhắc bọn nhỏ yên lặng ngồi trong nhà, không được ra ngoài sân quấy rầy Thập Tam tỉ tỉ, cũng không được làm rầy đến Hoắc Trung Khê. Bọn nhỏ đểu ngoan ngoãn gật đầu, không dám nói một câu.
Thẩm Hi mới ngồi xuống, Thanh Phù láu cá đã đi đến bên cửa sổ ngó ra ngoài, thấy tấm gương, Hoắc Hiệp với Tĩnh Huyên cũng bắt chước theo, chỉ có Trịnh Gia Thanh là nghiêm túc ngồi lại chỗ cũ, nhưng đôi mắt thằng bé cũng nhìn chăm chú về phía cửa sổ.
Một đống người cứ nhìn mãi nhìn mãi, nhưng hồi lâu sau vẫn chưa thấy ai đến, Thanh Phù quay ra nói với Tĩnh Huyên: “Danh tỉ tỉ cha bói đúng gì cả, làm gì có gì đâu?” Cô bé mới nói xong, Hoắc Trung Khê đang ngồi trên kháng đã mở mắt ra, nghi hoặc kêu một tiếng, Thẩm Hi vội nhìn về phía hắn, chỉ nghe Hoắc Trung Khê nói: “Đúng là có người đến thật.”