Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 39. Cục hộ tống Linh Môn (12)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-29 18:35:43
Lượt xem: 71

Nước súp nóng hổi đỏ sẫm chảy ra, ở giữa viên thịt bằm nhỏ là ngón tay sắp bị hấp chín.

 

Thấy nhóm Hạ Lâm Âm không để ý đến mình mà chỉ vội vàng đi về phía trước, chủ quán đột nhiên nói: "Mấy người bảo không muốn ăn nhưng vương phi chắc cũng đói bụng rồi. Số bánh bao thịt này không cần trả tiền, thảo dân tặng cho Vương phi.”

 

“Thật sao?” Giọng nói của A Hương từ trên kiệu truyền ra: “Mang tới đây cho bản cung.”

 

Người chủ quán vội vàng mang bánh bao đến, A Hương ra hiệu cho bà mối Lý lấy bánh, nói: "Được rồi, bản cung nhận, ngươi có thể rời đi."

 

Cả nhóm tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn, A Hương nói: "Bà mối Lý, vứt hết mấy cái bánh này đi. Thứ xấu xí như vậy mà cũng dám dâng lên bản cung, đúng là đồ dân đen ngu ngốc!"

 

"Ném tú cầu! Con gái nhà họ Vương phía trước ném tú cầu kìa!"

 

"Ai bắt được tú cầu sẽ là con rể nhà họ Vương!"

 

"Có thứ tốt như vậy à? Vậy thì chúng ta còn chờ gì nữa! Mau đi bắt tú cầu!"

 

"Nhanh, nhanh! Tới bắt tú cầu, bắt tú cầu đi!”

 

 

Tay chải mái tóc được búi cao gắn nghiêng chiếc trâm ngọc bích, nàng con gái nhà họ Vương đứng trên hành lang tầng hai nhìn xuống dưới. Khác với vẻ vô cảm, c.h.ế.t lặng của người đi đường, gương mặt của nàng con gái nhà họ Vương luôn nở nụ cười tràn đầy sức sống. Trên tay nàng ấy đang cầm một quả tú cầu màu đỏ thẫm, được làm rất đẹp.

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

 

Ở tầng dưới đứng một nhóm người với đôi mắt cá c.h.ế.t đang đứng loạng choạng.

 

Đoàn đưa dâu bọn họ đi qua phía sau đám đông. Lúc này người con gái nhà họ Vương kêu một tiếng: "Công tử.”

 

Vương Minh không nhịn được mà ngẩng đầu, nhìn thấy nàng đang cười với mình và ném tú cầu trong tay tới. Nụ cười tươi như hoa nở làm lòng người nhộn nhạo. Vương Minh vô thức bắt được tú cầu của cô gái.

 

Anh ta không khỏi cười toe toét, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ hôm nay trông anh ta quá đẹp trai, đào hoa vì thế mà nở liên tục chăng?

 

"Vẫn còn đứng đấy mà cười ngu nữa à! Nhìn lại thứ cậu nhận đi!"

 

Anh mập quát to kéo Vương Minh đang say sưa tưởng tượng quay trở về thực tại.

 

Anh ta cúi đầu nhìn tú cầu trên tay, thế nhưng trong nay anh ta đâu phải là tú cầu đẹp đẽ tinh xảo mà là một cái đầu tóc tai bù xù! Trong đôi mắt đỏ tươi đang rỉ ra từng dòng m.á.u đỏ thẫm, bên trọng một con mắt thối rữa là một con giòi mập mạp đang ngoe nguẩy.

 

Cái đầu mỉm cười u ám, phun ra hai chữ: "Phu quân."

 

“A!” Vương Minh như bị điện giật ném cái đầu trong tay đi.

 

Anh ta muốn chạy nhưng hàng chục người hầu với đôi mắt của người c.h.ế.t vây quanh anh ta.

 

Con gái nhà họ Vương không đầu từ lầu hai đi xuống, nàng nhặt cái đầu trên mặt đất đi về phía Vương Minh, cái đầu cầm trong tay mở miệng nói: "Vị công tử này, chàng đã nhận được tú cầu của ta, sau này sẽ là phu quân của ta rồi.”

 

“Phu quân, chúng ta thành thân đi."

 

"Phu quân, chúng ta vào phòng tân hôn nào."

 

Tay ôm đầu, thân thể lắc lư, nàng con gái nhà họ Vương từng bước đi tới gần Vương Minh.

 

Vương Minh nhanh chóng lấy ra chiếc yếm màu đỏ đeo lên cổ, anh ta đứng thẳng người, chiếc yếm màu đỏ treo trước n.g.ự.c b.ắ.n ra tia sáng màu đỏ.

 

Dưới ánh sáng đỏ, tất cả những người hầu xung quanh anh ta đều bị tan thành mây khói.

 

Nhìn thấy cảnh này, cô gái đặt đầu lên trên cổ, thét lên một tiếng thảm thiết: "Ngươi không phải là muốn lấy ta sao?! Vậy thì đi c.h.ế.t đi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/39-cuc-ho-tong-linh-mon-12.html.]

Vương Minh nhắm chiếc yếm vào ngay khuôn mặt quỷ dữ tợn của con gái nhà họ Vương, ánh sáng màu đỏ chói mắt b.ắ.n ra!

 

Cô gái gào thét chói tai, đôi mắt trừng lớn đầy oán hận nhìn về Vương Minh. Bóng người lóe lên rồi biến mất trong ánh sáng đỏ.

 

"Đánh với bố mày á! Không phải tao chỉ cần một ngón tay là đã bị doạ chạy à!" Vương Minh cười lạnh một tiếng, tự đắc vỗ chiếc yếm đỏ trước ngực.

 

Hạ Lâm Âm cảnh giác nhìn xung quanh. Ngay khi cô gái đó biến mất thì xung quanh họ cũng không còn một bóng “người”. Chỉ trong nháy mắt, cả toà thành đã trống không.

 

Không còn tiếng rao hàng, không có tiếng hét, không có cả tiếng bước chân. Bốn phía đều vô cùng yên tĩnh khiến người ta run sợ.

 

Hai bên đường phố chỉ còn bảng hiệu bằng gỗ theo gió đong đưa qua lại.

 

Bỗng có tiếng sột soạt truyền đến. Như là tiếng của một loại côn trùng nhiều chân nào đó đang bò qua.

 

“Ở đằng kia!” Chị Lưu chỉ về một chỗ và kêu lớn.

 

Một con bọ đen kịt có kích thước bằng lòng bàn tay với những chiếc càng sắc nhọn từ trong góc đang nhanh chóng bò về phía họ.

 

Anh mập “Đùng… zhitsss” bằng một chân giẫm nát con côn trùng. Máu đỏ thẫm của con côn trùng b.ắ.n tung tóe, mùi thối bốc lên nồng nặc đến cay cả mũi.

 

Bà mối Lý nhìn xác con côn trùng bị dẫm nát đột nhiên kêu lên hoảng hốt: "Không tốt! Con côn trùng này là loài sâu ăn xác chết! Nghe đồn nó lấy xác c.h.ế.t làm thức ăn, khi xuất hiện thì không chỉ có một con! Chúng ta phải chạy mau!”

 

"Sột soạt, sột soạt, sột soạt, sột soạt…"

 

"Sột soạt, sột soạt, sột soạt, sột soạt…”

 

Âm thanh khiến da đầu người nghe tê dại, trong các ngõ ngách sâu ăn xác như biến thành một làn sóng thuỷ triều đen đặc lít nhít, rậm rạp mà lao ra.

 

Cả nhóm vội vã chạy như điên.

 

Bà mối Lý ném mấy lá bùa lửa ra phía sau, đùng đùng những tiếng nổ vang lên, vài chục con sâu ăn xác bị nổ tan xác thành những mảnh vụn lửa rơi xuống đất.

 

Thế nhưng số lượng đó là vô cùng bé nhỏ so với số lượng cả nghìn vạn con còn đang không ngừng gia tăng.

 

Nhiều! Rất nhiều!

 

Trước đám sâu ăn xác ập đến như thủy triều, bọn họ chỉ có thể liều mạng chạy!

 

Tốc độ của người giấy vốn đã không nhanh còn khiêng thêm kiệu nữa lại càng chậm chạp.

 

“Chết tiệt!” A Hương chửi xong thì nhanh chóng chui ra khỏi kiệu, đuổi theo nhóm người Hạ Lâm Âm.

 

Không bao lâu thì người giấy và chiếc kiệu đã bị nhấn chìm trong làn sóng của sâu ăn xác.

 

Vì Hạ Lâm Âm phải đẩy xe lăn nên rất nhanh đã xuống cuối hàng, cô vội đẩy nó thật nhanh! Chiếc xe trong tay cô chạy như bay lên!

 

Kết quả “Cạch” một tiếng, một phần gỗ đổ sập, bánh xe gỗ bên trái văng khỏi xe và lăn đi xa.

 

Xe lăn về phía trước theo quán tính một đoạn ngắn rồi đổ ngửa trên mặt đất, Tiểu Ly cũng bị bay ra ngoài.

 

Sau lưng đám sâu ăn xác càng ngày càng gần, Hạ Lâm Âm vội vàng bế Tiểu Ly lên, ôm vào trong n.g.ự.c rồi chạy về phía trước.

 

Xương bả vai của thiếu niên nhô ra trong lòng bàn tay cô. Đứa trẻ này thật là gầy quá, khiến cô cũng thấy đau lòng! Dường như chỉ cần cô dùng một chút sức cũng có thể khiến thiếu niên này vỡ vụn rồi!

 

“Đệ không sao chứ?”

 

Cú ngã vừa rồi không hề nhẹ nhưng thiếu niên cũng chưa hề kêu lấy một từ, giống như không phải cậu rơi xuống vậy.

Loading...