Xuyên Nhanh: Mục Tiêu Luôn Cho Rằng Tôi Thích Anh Ta - Chương 67: Khi Trùm Phản Diện Và Vai Chính Ở Chung Một Nhà
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:54:13
Lượt xem: 20
Khi đi đến bên ngoài phòng của Chu Việt Trạch, cậu vừa mới giơ tay lên lại phát hiện cửa chưa đóng kỹ. Sau đó, giọng điệu kinh ngạc của bác sĩ Chung truyền ra: “Phương diện kia của cậu có vấn đề ư?”
Động tác của Hướng Hàn hơi dừng một chút, vẻ mặt hơi vi diệu.
Trong phòng, Chu Việt Trạch hơi lúng túng giải thích: "Không phải tôi, là... một người bạn của tôi."
Bác sĩ Chung nhìn cậu ta bằng ánh mắt hơi thông cảm suốt hai giây, bình thường nếu nói là hỏi cho bạn bè, thật ra đều là hỏi cho mình.
"Khụ khụ, có rất nhiều phương pháp, nếu không phải vì lý do tâm lý thì có thể lựa chọn dùng thuốc và vật lý trị liệu. Nhưng việc kê đơn thuốc còn tùy vào tình huống cụ thể, nếu không nghiêm trọng thì có thể thử xoa bóp, mua máy mát xa chạy bằng điện vân vân. Ngoài ra, cũng có thể đi ngâm suối nước nóng và tắm thuốc, cũng rất có ích cho việc hồi phục. Nếu thực sự nghiêm trọng thì có thể sẽ phải phẫu thuật."
Chu Việt Trạch: "..."
“Quan trọng là đừng bị áp lực tâm lý, cậu có thể khuyên nhủ bạn bè của cậu, cái này không phải là vấn đề gì lớn. Cho dù những phương pháp vừa đề cập không có tác dụng, thì vẫn có thể cấy ghép một bộ phận giả mà."
Chu Việt Trạch: "..."
"Bang!"
Cánh cửa đột nhiên bị người ta đá văng ra, Chu Việt Trạch và bác sĩ Chung đồng thời quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy Hướng Hàn đứng ngoài cửa với khuôn mặt tái mét.
Trong lòng Chu Việt Trạch hoảng hốt, thầm nghĩ: Xong rồi, sao Khương Hàm lại về rồi?
Áp suất không khí xung quanh Hướng Hàn cực kỳ thấp, vẻ mặt giống như có một cơn bão đang đến, cậu nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Hai người cút ra ngoài cho tôi!"
Đây là thiết lập gì vậy? Thiết lập nhân vật cái con mèo ấy!
Khi Chu Việt Trạch bị vệ sĩ mời ra khỏi biệt thự, vẻ mặt cực kỳ hối hận: Ôi, mình càng làm cho Khương Hàm tức giận đến mức mất bình tĩnh, sao gần đây cậu luôn không cẩn thận như vậy chứ?
Bác sĩ Chung bị liên lụy cũng tỏ vẻ kinh hãi, dè dặt hỏi: “Người bạn đó của cậu… Là ngài Khương à?” Xong rồi, hình như ông đã phát hiện ra điều gì đó khủng khiếp, sẽ không bị g.i.ế.c người bịt miệng đấy chứ?
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
"Không phải." Chu Việt Trạch lập tức bác bỏ, sau khi nói xong, vẻ mặt của bác sĩ Chung vẫn còn nghi ngờ, vì vậy nghiến răng nghiến lợi nói: "Người đó... Thật ra là tôi, hy vọng ông có thể giữ bí mật."
“Đương nhiên, đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi." Bác sĩ Chung gật đầu liên tục, nhưng trong lòng lại nghĩ: Vậy tại sao ngài Khương lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ cả hai đều không được ư?
Sau khi Hướng Hàn đuổi Chu Việt Trạch ra ngoài thì ra lệnh cho quản gia không được phép cho cậu ta vào nhà. Quản gia do dự một lúc muốn nói lại thôi, nhưng cũng không dám cho người vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-67-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]
Ngày hôm sau, khi Hướng Hàn vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy Chu Việt Trạch đứng ở bên ngoài, vẻ mặt hốc hác. Nhìn thấy cậu bước ra thì lập tức nhìn sang đây bằng ánh mắt mong chờ.
Hướng Hàn khẽ hừ một tiếng, trực tiếp lên xe rời đi, để lại Chu Việt Trạch mất mác mất một lúc.
Cũng trong buổi sáng hôm đó, Chu Việt Trạch nhận được lệnh điều động mới, được cử đến làm giám đốc tại một nhà máy nhỏ đổ nát ở ngoại ô thành phố A. Cậu còn chưa kịp đi đến tổng công ty để báo tên thì đã bị đày vào lãnh cung, đồng thời rơi xuống, cả tấm lòng đều cảm thấy rất chua xót.
Thật ra Chu Việt Trạch muốn nói chuyện đàng hoàng với Hướng Hàn, nhưng Hướng Hàn căn bản không cho cậu cơ hội, cuối cùng đành phải thu dọn một chút đồ đạc, cay đắng đi nhận chức.
Đại A không đồng ý với quyết định của Hướng Hàn, vốn dĩ nó muốn lừa dối hai câu nhưng lại bị Tiểu B ngăn lại.
Hai ngày sau, chờ đến khi tính tình nhỏ của Hướng Hàn dịu xuống, Tiểu B mới hắng giọng, dùng giọng điệu thành khẩn mà nói: “Cậu Hướng, nhiệm vụ yêu cầu là giúp nhân vật chính báo thù cặn bã, trở thành người đứng đầu của giới thương nghiệp. Cậu đưa người ta đến một nhà máy nhỏ, đến khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ chứ?"
Hướng Hàn: "..."
"Cậu chuyển cậu ta về tổng công ty đi, nhắm mắt làm ngơ không phải là được rồi à, vẫn còn phải làm nhiệm vụ đó." Tiểu B tiếp tục khuyên nhủ.
“Bỏ đi.” Hướng Hàn hơi phiền muộn nhấc điện thoại lên, gọi cho trợ lý: “Đưa Chu Việt Trạch về đây.”
Đại A nói chuyện riêng: “Vẫn là cậu lợi hại.”
Hệ thống: Vậy ý nghĩa tồn tại của tôi là...
Sau khi Chu Việt Trạch trở về tổng công ty, Hướng Hàn đã tiến hành bàn bạc với cậu ta rất kỹ lưỡng: "Đây là chìa khóa của biệt thự Hồng Sơn, hôm nay cậu chuyển đến đó đi, sau này đừng quay về nhà họ Khương nữa."
"Vì sao chứ?” Chu Việt Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hướng Hàn vẫn không để ý đến, tiếp tục nói: "Ngoài ra, cậu đừng suy đoán vô nghĩa hết lần này đến lần khác nữa, tôi không thích cậu không liên quan đến cái kia, chỉ đơn giản là tôi không thích mà thôi. Cậu có thời gian suy nghĩ linh tinh thì sao không cố gắng làm việc để nhanh chóng tiếp quản công ty đi."
Nói xong những lời này, cậu đứng dậy định rời đi.
Chu Việt Trạch vẫn ngơ ngác ngồi đó, đầu óc trống rỗng, lúc Hướng Hàn chuẩn bị rời đi thì đột nhiên đứng dậy, dùng ánh mắt lưu luyến nhìn cậu, môi mấp máy: “Tôi, tôi không tin, nhất định là có lý do gì đúng không? Đúng rồi, nếu anh đã không thích tôi thì tại sao lúc trước lại đột nhiên chia tay với tất cả tình nhân của mình chứ?"
Hướng Hàn hơi đau đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: "Bởi vì tôi đã có người tôi thích rồi, nhưng không phải là cậu."
"Vậy tại sao anh không yêu đương với anh ta?" Giọng nói của Chu Việt Trạch không lưu loát, vẫn tiếp tục hỏi đến cùng, rõ ràng là không muốn tin tưởng.
“Anh ấy không có ở đây.” Sợ cậu ta tiếp tục hỏi, Hướng Hàn không dám ở lại lâu, nói xong thì rời đi.