Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 14. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 14
Cập nhật lúc: 2024-08-25 19:38:44
Lượt xem: 88
Ác ý ở sâu trong xương cốt điên cuồng sinh trưởng giống như cỏ dại, tràn ngập từng ngóc ngách toàn thân Quý Yến Lễ.
Hắn muốn tất cả của đại tiểu thư.
Dù cho là tinh thần, hay là thể xác.
Vị trí phòng thí nghiệm ở lầu hai, Giang Tử Khâm ấn nút màu đỏ ở cửa, cửa sắt đóng chặt kêu “tít" một tiếng mở ra.
“Đại tiểu thư?”
Trong cửa có nghiên cứu viên ôm tư liệu thí nghiệm đi tới, bọn họ mặc trang phục nghiên cứu màu trắng, mỗi người đều đang bận rộn, khi thấy Giang Tử Khâm xuất hiện ở cửa đều sửng sốt.
“Ngài…”
Trên người đại tiểu thư khoác áo khoác rộng thùng thình, mái tóc dài đen nhánh dày đặc xõa đến thắt lưng, mặt mày tinh xảo xinh đẹp.
Rõ ràng đó không phải là quần áo của cô.
Đầu gối trắng bệch, dưới sự bao phủ của quần áo rộng thùng thình có vẻ hơi nhỏ nhắn hơn một chút, không còn sắc bén như ngày thường, nhiều hơn vài phần ngọt ngào.
Quý Yến Lễ nhìn lướt qua phòng thí nghiệm, tầm mắt đen kịt lại trở về trên người đại tiểu thư, dường như không có thứ gì hấp dẫn được lực chú ý của hắn.
Người này hẳn là...
Vệ sĩ?
Triệu Hoài buông dụng cụ thủy tinh trong tay xuống đi tới, "Tiểu thư sao lại tới đây, ngài có chuyện gì muốn phân phó cho chúng tôi sao?"
Giang Tử Khâm nhìn thấy ánh mắt nhiều người như vậy đều đồng loạt nhìn về phía cô, có chút không được tự nhiên, tay nắm ở trên tay áo, "Tôi chỉ tùy tiện tới xem, mọi người tiếp tục đi, không cần để ý tới tôi.”
Triệu Hoài không hiểu tâm tư của tiểu thư, anh ta gãi đầu nói: "Vậy được rồi, nếu tiểu thư cần thì gọi tôi một tiếng là được. Tôi là tổ trưởng tổ C, cô có thể gọi tôi là Triệu Hoài.”
Giang Tử Khâm gật đầu, lại làm bộ lơ đãng hỏi: "Mấy ngày hôm trước có phải cha tôi đã tới đây không?"
Hôm đó khi buổi đấu giá tiến hành được một nửa thì Giang Minh đã rời đi, cô mơ hồ nhớ rằng lúc Lục Kim An tới có nói một câu “phòng thí nghiệm”, cho nên nơi xảy ra vấn đề rất có thể chính là phòng thí nghiệm.
Triệu Hoài lộ vẻ khó xử, "Giang tiên sinh quả thật đã tới, nhưng tôi là nghiên cứu viên của tổ ngoài, nơi xảy ra chuyện là tổ trong, phương hướng nghiên cứu của tổ trong tuyệt đối giữ bí mật, cho nên tôi cũng không rõ lắm.”
Giang Tử Khâm cũng không làm khó anh ta, Giang Minh thành thành lập phòng thí nghiệm tuyệt đối không chỉ đơn giản là để chữa bệnh cho cô, nghiên cứu bên ngoài càng giống như “nguỵ trang" cho người ngoài xem, mà nghiên cứu thực sự quan trọng đều là do thành viên tổ trong đang làm.
“Cám ơn chú Triệu," Giang Tử Khâm lễ phép mỉm cười với anh ta, hai lúm đồng tiền nhỏ bên miệng như ẩn như hiện, ngọt giống như hũ mật, xinh đẹp đến mức làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
“Ngài đi làm việc đi, tôi tự mình đi xem một vòng là được.”
Triệu Hoài dẫn cô đi chào hỏi đám nghiên cứu viên trẻ tuổi ở phía sau một chút, bọn họ ở trong phòng thí nghiệm lâu dài, rất ít có cơ hội đi ra ngoài, nào có thể gặp mặt người xinh đẹp như Giang Tử Khâm.
Triệu Hoài đi tới vị trí làm việc của mình, "Làm xong chuyện trong tay chưa? Rảnh rỗi đến ngốc nghếch rồi phải không? Ngại nhiệm vụ không đủ làm thì tới chỗ tôi, vừa lúc trong tay tôi đang còn mấy hạng mục chưa hoàn thành!"
Mấy nghiên cứu viên trẻ tuổi đỏ bừng mặt, cúi đầu không dám nhìn nữa.
Giang Tử Khâm rất xinh đẹp, còn kiều diễm hơn so với bất kỳ người nào bọn họ từng gặp, chợt nhìn thấy người đẹp còn có dáng người quyến rũ cỡ này, dù là ai cũng sẽ không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Quý Yến Lễ im lặng không lên tiếng, ý tứ giữa hai hàng lông mày lại càng lạnh hơn.
Giang Tử Khâm đi vào bên trong, quanh thân có các loại động vật hình thù kỳ lạ, ngâm mình trong bình thí nghiệm, phần lớn đều là những loài mà cô chưa từng thấy bao giờ, tương đối mới lạ.
"Ở đây còn có người nghiên cứu động vật."
Quý Yến Lễ ngước mắt lên, tầm mắt nhìn về phía cuối phòng thí nghiệm, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì mà liếc thêm một cái.
Giang Tử Khâm càng đi vào bên trong, nhiệt độ xung quanh càng giống như bị người ta điều chỉnh hạ thấp xuống, tận cùng bên trong phòng thí nghiệm là một cánh cửa đóng chặt, trên cửa treo một tấm bảng.
"Trong quá trình thực hiện thí nghiệm, không ai được phép vào."
Quý Yến Lễ đi theo bên cạnh cô, lông mày hơi nhíu lại.
Có quỷ khí.
Giang Tử Khâm nhìn bảng hiệu này, thử vươn tay đẩy cửa.
Quả nhiên không hề có phản ứng.
Cửa sắt lạnh như một khối băng, lạnh lẽo không có chỗ nào che giấu, không biết có phải là ảo giác của Giang Tử Khâm hay không, cô cảm thấy trong khe hở bên trong cửa lộ ra từng luồng khí lạnh nhè nhẹ, leo lên đầu ngón tay cô rồi bò quanh cánh tay, lạnh đến nỗi có chút quái dị.
Bên trong là cái gì?
Nơi này đã không còn nghiên cứu viên nào nữa, nghiên cứu viên tổ ngoài và nghiên cứu viên tổ trong không thể tiếp xúc, đây là quy củ Giang Minh đặt ra, cho nên nơi gần cửa cũng không có bất kỳ vị trí nào của nghiên cứu viên bên ngoài.
Quý Yến Lễ nói: "Về trước đi.”
Giang Tử Khâm quay đầu nhìn hắn một cái, cô nghe ra một chút ý thúc giục từ trong giọng nói bình tĩnh của hắn.
“Nhưng tôi vừa mới tới…”
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành thăm dò “Phòng thí nghiệm thần bí", tiến độ 10%, xin không ngừng cố gắng!]
Tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh...
Nhiệm vụ tuyến chính chắc chắn có liên quan đến thứ gì đó phía sau cửa!
Giang Tử Khâm quan sát cửa, cô xem xét xung quanh có công tắc mở cánh cửa này hay không.
Cô bận rộn nửa ngày cũng không tìm được, ngược lại còn bị khí lạnh trong cửa truyền ra đông lạnh gần chết.
Rốt cuộc là ở đâu...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-14-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-14.html.]
Ngay tại thời điểm Giang Tử Khâm muốn buông bỏ, cánh cửa đóng chặt đột nhiên chấn động mạnh một chút, hình như là... Có thứ gì đó đập vào cửa.
Giang Tử Khâm ngừng thở, lỗ tai cô áp sát đến cạnh cửa, muốn nghe động tĩnh bên trong một chút.
“Oa…”
Giọng nói phía sau cửa chật vật nói không ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể bất lực phát ra một ít từ đơn, tiếng móng tay cào vào cửa kim loại bén nhọn khiến cho da gà của người nghe nổi lên.
“Ha... Chạy... Nhanh…”
Thứ vừa mới đập tới...
Là người!
Sau đó, thứ gì đó bị cắt ra, âm thanh da thịt bị cắt cực nhỏ cực kỳ có lực xuyên thấu, toàn bộ đều truyền vào trong lỗ tai của Giang Tử Khâm.
Cô lùi lại hai bước, âm thanh đó...
Là tiếng cổ họng bị cắt!
Giang Tử Khâm dựa lưng vào một thứ lạnh như băng cứng rắn, một đôi tay gắt gao ôm eo của cô, siết ra một độ cong tinh tế mê người.
Xung quanh một chút âm thanh cũng không có.
Từ lúc cô tìm được chốt mở, đến bây giờ nghe được âm thanh kỳ quái này, đã không còn nghe được giọng nói của Quý Yến Lễ nữa...
Cô bị suy nghĩ của mình doạ cho hoảng sợ, đôi môi đỏ tươi trên dưới mấp máy, "Quý... Quý yến lễ..."
Giang Tử Khâm hi vọng người phía sau mình chính là Quý Yến Lễ cỡ nào, nhưng l*иg n.g.ự.c Quý Yến Lễ không có khả năng lạnh như vậy, cũng không có khả năng ngay cả một chút phập phồng cũng không có.
Giống như... người chết.
Hoàn cảnh xung quanh không biết đã thay đổi bắt đầu từ khi nào.
Bốn phía hoàn toàn đen kịt, rợn người lại âm trầm.
Không khí rét lạnh chạy khắp toàn thân, trên cửa sắt đóng chặt trước mặt có chất lỏng gì đó chảy ra.
Giang Tử Khâm ngửi được một mùi tanh, nồng đậm đến nỗi gần như hóa thành thực thể.
Là máu.
Máu tuôn ra cuồn cuộn không ngừng từ khe cửa, làm cho cô muốn nôn mửa.
Nước mắt tràn đầy hốc mắt, Giang Tử Khâm không khống chế được cả người run rẩy, sự sợ hãi cực lớn gần như muốn nuốt chửng lấy cô. Lông mi dính nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng bệch không lộ ra một chút huyết sắc nào.
[Sợ hãi sao?]
Giọng nói phía sau trầm thấp, cực kỳ dễ nghe.
Đóm 🐳
Người đàn ông rất cao, hơi cúi đầu xuống, đồ vật lạnh như băng thấm ướt dán lên cần cổ trắng mịn của Giang Tử Khâm.
Giang Tử Khâm cũng cảm giác có một khối băng ôm chặt lấy cô, khiến cho màu môi của cô bị đông lạnh trắng bệch.
“Anh là ai...?”
Giọng nói của thiếu nữ khẽ run, không biết là sợ hay là lạnh.
[Đừng sợ.]
...
Giang Tử Khâm khóc đến nỗi đuôi mắt đỏ tươi, giống như đóa hoa hồng mềm mịn mỏng manh, chỉ có thể dựa vào người khác mới có thể đứng vững.
[Tôi đau lòng. Yêu em còn không kịp.]
Giang Tử Khâm giống như bị người ta điểm huyệt, cô bị người nọ ôm vào trong n.g.ự.c không thể động đậy.
Cô muốn chạy, lại sợ thứ không biết là người hay quỷ phía sau.
Sợ hắn sẽ gϊếŧ cô.
Nước mắt to như hạt đậu chảy xuống từ trong mắt cô, nhỏ xuống cánh tay đang trói buộc thắt lưng cô.
Động tác hôn môi của "quỷ" phía sau dừng lại.
“Quý Yến Lễ…”
Cô luống cuống gọi tên Quý Yến Lễ, mặt đã đỏ au, yếu ớt đáng thương.
“Đừng chạm vào tôi…”
“Quỷ” phía sau thở dài, giọng nói mang theo chút khàn khàn như bị cát đá cọ qua.
[Tôi sẽ không tổn thương em.]
Cổ áo rộng thùng thình, bên trong là da thịt trắng đến chói mắt.
Giang Tử Khâm bị ức hϊếp khóc lóc không ngừng, chợt nghe được “hắn” cảnh cáo ở bên tai.
[Không được vào phòng thí nghiệm nữa.]
[Nghe lời]