Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 9. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 9

Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:55:48
Lượt xem: 86

Ban đêm Giang Tử Khâm lập tức phát sốt cao, trái tim co rút đau đớn từng hồi, như có người gắt gao đè ép cô, không cho cô hô hấp.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ có một đôi tay lạnh như băng đặt trên trán của cô, người nọ không nói gì, chỉ đứng ở bên giường nhìn cô, ánh mắt lướt qua mỗi một tấc da thịt trên người cô, dính dính lạnh như băng làm cho tóc gáy người ta dựng thẳng.

Giang Tử Khâm nóng không chịu được, chợt tiếp xúc với đồ vật lạnh lẽo, cô ngẩng mặt theo bản năng cọ cọ tay hắn.

“Nóng…”

Người nọ dường như rất hài lòng, ngón tay thô ráp lướt qua da thịt lộ ra bên ngoài của cô, giống như đang thưởng thức ngọc quý thượng hạng, lưu luyến quên lối về.

[Ngoan.]

Giọng nói của hắn mờ ảo hư vô, mang theo sự sung sướиɠ như có như không.

“Đừng quên mục đích tôi mời cậu tới.”

Trong phòng, một giọng nói khác đột ngột vang lên, phá vỡ căn phòng yên tĩnh.

[Tôi đương nhiên không có quên.]

Người đàn ông xoay người, ngón tay bén nhọn, quanh thân bao phủ sương đen, không giống người phàm.

[Anh chờ xem là được rồi.]

Hắn nhẹ giọng cười, quỷ khí âm u lạnh thấu xương, "Để tôi ngẫm lại xem…”

[Đêm nay, không phải đêm Giáng Sinh.]

Giang Tử Khâm loáng thoáng nghe thấy âm thanh gì đó, cô muốn mở mắt ra, mí mắt lại giống như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không mở ra được.

Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, m.á.u trong cơ thể nóng rực, gần như muốn đốt cháy cô.

Nóng quá…

Cô đổ mồ hôi, mái tóc ướŧ áŧ dán bên cạnh khuôn mặt tái nhợt, khó chịu hừ nhẹ ra tiếng, nghe mềm mại mang theo giọng mũi khản đặc, lông mi thon dài rung động.

“Đại tiểu thư.”

Có người đang gọi cô.

Đuôi mắt Giang Tử Khâm bởi vì sốt cao không hạ mà mơ hồ đỏ tươi, ướt sũng giống như yêu tinh biển bơi lên từ đại dương, diễm lệ xinh đẹp.

Khí lạnh nhập thân, gây tổn thương cho thân thể vốn đã suy yếu của Giang Tử Khâm, cô vừa hôn mê đã nằm ròng rã hai ngày mới tỉnh táo lại.

"Tiểu thư, nước."

Lục Kim An mặc một thân âu phục cắt may khéo léo, phác họa vòng eo gầy gò, mặt mày anh lạnh lùng, không gần gũi cũng không xa cách, hơi khom người đứng ở bên giường Giang Tử Khâm.

Ngay cả sức lực giơ tay Giang Tử Khâm cũng không có, quần áo trên người được nữ giúp việc thay sang bộ váy ngủ thoải mái, cổ họng khô khan khó nhịn.

“Không có sức…”

Tiếng nói ra khỏi miệng đều rất tối nghĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-9-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-9.html.]

Lục Kim An đặt khay lên tủ đầu giường, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, "Vậy tôi đút cho ngài.”

Anh cầm lấy cái muỗng nhỏ và ly nước trên khay, múc nước tiến đến bên miệng Giang Tử Khâm.

Đóm 🐳

Thân thể của nguyên chủ thật sự quá yếu, bệnh lâu thành tật, muốn hoàn toàn khôi phục thân thể có tố chất của người bình thường rất khó.

Cô mở miệng, mơ hồ có thể nhìn thấy một đầu lưỡi đỏ tươi trong khoang miệng, bên môi dính nước, hồng nhuận thấm ướt.

Tầm mắt Lục Kim An đảo qua môi cô.

Ngay cả uống nước cũng giống như đang cố ý câu dẫn người khác.

Trước kia rõ ràng anh sẽ không có bất kỳ một suy nghĩ lỗ mãng và nông cạn như vậy với Giang Tử Khâm, nhưng hai ngày nay, hết lần này tới lần khác lại giống như bị ai đó khống chế, tầm mắt luôn vây quanh cô.

Nghĩ đến đây, anh hạ mi mắt xuống, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.

“Đại tiểu thư, thân thể còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Cổ họng Giang Tử Khâm có thể xem như đã bình thường trở lại, cô uống từng ngụm nhỏ nước, "Không sao nữa rồi, tôi đã tốt hơn rất nhiều.”

“Hôm nay có tiết vũ đạo của cô,” Lục Kim An nhìn cô uống đủ rồi, đặt ly nước xuống, “Nếu thân thể không khỏe, tôi sẽ giúp cô lùi lại hai ngày.”

“Ngày mai đi.” Sắc mặt Giang Tử Khâm vẫn còn tái nhợt, hai ngày nay cô không có ăn cơm, không có sức lực khiêu vũ.

Nguyên chủ am hiểu vũ đạo, sở trường nghệ thuật của Giang Tử Khâm cũng không tồi, cái gì cũng biết một chút, sẽ không lộ tẩy.

“Ừ.” Lục Kim An đáp.

Giang Tử Khâm rất để ý tới mấy giọng nói mơ hồ mình nghe được lúc hôn mê, cô hỏi anh: "Hai ngày nay…”

Lục Kim An cúi người xuống, đôi mắt đen nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, "Tiên sinh đã tới một lần.”

Giọng nói cô nghe được khi phát sốt rõ ràng không phải của Giang Minh.

Giang Tử Khâm nói: "Ngoại trừ cha thì còn có ai tới?”

Lục Kim An lắc đầu, "Không có ai.”

Sao lại...

Giang Tử Khâm không nhớ rõ lúc ấy người đứng ở bên giường cô nói cái gì, nhưng dự cảm không rõ vẫn luôn xoay quanh ở trong lòng cô, không lên không xuống.

Lục Kim An bưng khay trên tủ đầu giường, Giang Tử Khâm giữ chặt vạt áo của anh, váy ngủ mỏng manh lỏng lẻo treo ở trên người, ở góc độ của Lục Kim An, liếc mắt là có thể nhìn không sót một chút gì thân thể lung linh hấp dẫn của cô.

Xương cánh bướm kia sống động như thể một giây sau sẽ vỗ cánh bay đi, rất quyến rũ rất xinh đẹp.

“Vậy gần đây... Có xảy ra chuyện gì không?”

Đại tiểu thư đã quen sống an nhàn sung sướиɠ, ngay cả tay cũng rất mềm mại, đầu ngón tay túm vạt áo anh lộ ra một tầng phấn hồng.

"Có," Lục Kim An nắm cổ tay cô, giọng nói có chút khàn khàn, "Ngay sau khi buổi đấu giá kết thúc..."

Giang Tử Khâm ngẩng đầu nhìn anh, xương quai xanh tinh tế xinh đẹp cũng lộ ra.

“Đại thiếu gia Nhϊếp gia đã c.h.ế.t vì xảy ra tai nạn xe cộ.”

Loading...