Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 108.1

Cập nhật lúc: 2024-10-18 12:12:55
Lượt xem: 12

Ôn Như Tịnh nhẹ giọng cười quay đầu về phía Lâm Huân, nháy mắt một cách quyến rũ với cô ta. Lâm Huân ngẩn ngơ, còn chưa phục hồi lại tinh thần thì chỗ bả vai đã truyền tới một cơn đau nhức. Cô ta cúi đầu nhìn thì thấy nơi đó đang cắm một nhũ băng tỏa ra ánh sáng xanh da trời. Ôn Như Tịnh là dị năng băng hệ, hơn nữa lúc này đã đạt đến dị năng cấp hai. Cô ta làm sao quên, làm sao lại quên được người trước mắt này chính là một người thực lực cường đại lại là ác ma g.i.ế.c người trong lúc cười nói mà không chớp mắt? Kiếp trước cô ta cũng bởi vì Ôn Như Tịnh mạnh mẽ cho nên yêu hắn không cách nào khống chế, ỷ lại vào hắn, kiếp này chẳng lẽ bởi vì sau khi có không gian nên liền khinh thường?

“Tặng cho mấy người đấy.” Ôn Như Tịnh lười biếng vuốt tóc, lúc thấy Bách Hợp thì trong mắt lại lộ ra nụ cười lấy lòng, vội vàng muốn tiến tới nhưng Bách Hợp không chút khách khí cho hắn một chút công kích tinh thần. Sắc mặt hắn hơi đổi một chút nhưng cũng rất nhanh lại trở về bộ dạng tươi cười, nhưng trong đôi mắt kia cũng lộ ra vài phần cẩn trọng.

“Quý cô xinh đẹp, hãy tiếp nhận tình cảm của tôi đi! Tình yêu của tôi tựa như những đám mây trên trời, thuần khiết mà hờ hững…” Cho dù là Long Dật bị công kích tinh thần một lần cũng không thể chịu được mà quỳ sụp xuống đất thế nhưng hắn bị mình tấn công  mà lúc này vẫn có thể đứng vững, mặt không đổi sắc, cho dù có khó chịu cũng chỉ là trong nháy mắt đó. Công kích tinh thần tốt ở chỗ Bách Hợp có thể tùy thời phát ra, không chỉ vô hình hơn nữa không có cách nào phòng bị. Nhìn từ chuyện Lâm Huân bị công kích sau đó bất tỉnh, ngủ mãi không dậy liền có thể nhìn ra được, di chứng của một đòn này cường đại đến mức nào. Vậy mà Ôn Như Tịnh lại có thể chịu đựng được. Sợ rằng hắn ta cũng không phải người dễ đối phó như trong nội dung câu chuyện vậy, chỉ sợ cuối cùng Lâm Huân có thể g.i.ế.c hắn như trong câu chuyện cũng không dễ dàng.

“Mẹ tôi không phù hợp với anh.” Lâm Tuyết nhìn Ôn Như Tịnh có chút cảnh cáo. Lúc này bởi vì lý do Bách Hợp luyện nội công tâm pháp nên nhìn dung mạo không khác gì mười mấy năm trước nhưng cũng không phải là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nếu không thì sau đó đã không xảy ra chuyện Lâm Kiến Á có mới nới cũ. Sau tận thế cái gì cũng quý giá, chỉ riêng có đàn bà là không đáng tiền nhất, nếu như Ôn Như Tịnh thật sự mạnh mẽ không thể nào lại bỏ qua Lâm Tuyết mà nhìn trúng cô. Chân mày Bách Hợp nhíu lại, thấy lần công kích tinh thần lực đầu tiên đối với hắn vô dụng liền dứt khoát tấn công thêm một lần. Lần này sắc mặt Ôn Như Tịnh trong nháy mắt có chút tái nhợt, mặc dù hắn vẫn giữ được nụ cười nhưng trên trán đã nổi gân xanh, có thể thấy hắn ta cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng của mình.

Thấy Ôn Như Tịnh vẫn phải chịu ảnh hưởng, trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm. Lần này bước vào tận thế để hoàn thành tâm nguyện thay Lý Bách Hợp, chỗ dựa của cô chính là loại thực lực cường đại này. Tính cách của Bách Hợp luôn muốn mọi chuyện mình phải giấu nghề, không muốn để cho mọi người sớm nhìn thấy lá bài tẩy của mình. Giả dụ như Long Dật cho là hắn đã biết nhiều về cô, biết cô có võ công và dị năng tinh thần lực nhưng cô còn có đạo thuật mà hắn không biết.

“Chiều cao không phải là vấn đề, tuổi tác cũng không phải chênh lệch…” lúc Ôn Như Tịnh cắn răng nói xong lời này, Bách Hợp không nhịn được lại cho hắn một đòn nữa. Lúc này hắn không thể chống đỡ nữa, sau khi bước chân lảo đảo thì ngã lên người một người trẻ tuổi sau lưng hắn.

“Đại ca?” người trẻ tuổi kia nhìn sắc mặt hắn có chút trắng bệch cho là nơi đó của hắn bị thương, vừa mới kêu hai câu thì Ôn Như Tịnh đã khoát tay với hắn, quay đầu nhìn Bách Hợp toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, trong mắt mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

Tính cách người đàn ông này thật quá đáng sợ, ngay cả khi chịu ba lần công kích của cô mà cũng không bất tỉnh, không ngã cũng không nổi điên, vào lúc này vẫn còn có thể giữ được tỉnh táo. Bách Hợp phát ra ba lần công kích cũng cảm thấy mệt mỏi không nhẹ. Lúc trước cô vừa mới ra tay với Lâm Huân, dị năng tinh thần lực đúng là mạnh mẽ nhưng thật ra vẫn có khuyết điểm, sau khi lên tới cấp ba thì lực sát thương trở nên lớn hơn nhưng số lần có thể phát ra công kích lại ít đi. May mà Bách Hợp không định dựa vào khả năng này để g.i.ế.c Zombie nếu không ngoại trừ chiến đấu đơn độc ra, loại dị năng này cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Dù sao dùng để đối phó với Lâm Huân là đủ rồi. Bất kể là chiêu số giảm đi không ít nhưng chỉ cần đối phó được với cô ta là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-108-1.html.]

“Trước tiên đưa người lên xe đã.” Long Dật có chút chua chát phân phó vài câu. Ôn Như Tịnh vừa tới một cái hắn thật có cảm giác có một nguy cơ nào đó theo bản năng, giống như là đồ thuộc về mình sẽ bị cướp đi vậy, hết sức khó chịu. Nhưng hắn nghĩ đến mình vừa mới thu được một đám đàn em như vậy lại thấy không cần tiếc nuối, dù sao phía sau xe chở hàng được lắp đặt có thể chở đến mấy chục người vì vậy hắn vẫn để cho người lên xe.

Mấy tên đàn ông đỡ Ôn Như Tịnh lên xe rồi cũng nhảy theo lên. Hai người phụ nữ quần áo xốc xếch dáng vẻ có chút sợ hãi nhưng nghe tiếng kêu gào của Zombie khắp nơi vẫn cố nén nước mắt đi theo lên xe. Lâm Huân bị một người đàn ông mới lên xe kéo đến trong góc, mấy người trẻ tuổi kia liền đi đến vây quanh. Vương Bái Chi gấp đến mức chảy nước mắt, vọt lên. Dung mạo, dáng dấp của bà ta không tệ hơn nữa bởi đã uống qua nước của không gian kia nên giờ nhìn vừa trắng trẻo lại mềm mại, so với hai người phụ nữ đầu bù tóc rối, bẩn thỉu kia thì sạch sẽ, xinh đẹp hơn rất nhiều liền dứt khoát bị kéo vào.

“Chờ một chút” Bách Hợp cau mày nhìn Lâm Kiến Á ngồi bên cạnh mặt đầy  hoảng sợ một cái, nhíu mày một cái rồi nói với Ôn Như Tịnh dường như rất nhanh khôi phục tinh thần: “Lâm Huân thì tôi mặc kệ nhưng mấy người thả người phụ nữ vừa rồi ra”.

Trong nội dung câu chuyện, Vương Bái Chi cũng không phải người xấu, bà ấy chỉ là một người đàn bà nhu nhược, vô dụng, cho dù sau đó trong câu chuyện Lâm Huân có làm nhiều việc như vậy thì thật ra cũng không liên quan đến bà ấy. Lý Bách Hợp cũng không nói là muốn tìm Vương Bái Chi trả thù nên nếu như vậy thì việc làm tổn thương bà ta hay không đương nhiên do Bách Hợp quyết định.

Ôn Như Tịnh nhìn Bách Hợp một cái, trong mắt toát ra vài phần nghi hoặc. Hắn hướng về phía mấy người trong góc nói một câu: “Đùa quá trớn rồi, thấy tiểu thư Bách Hợp giận chưa?” Sau khi từ trong miệng Lâm Tuyết biết được tên của Bách Hợp, hắn vừa mới lên xe đã gọi tên Bách Hợp giống như đã quen biết từ lâu. May mà Bách Hợp cũng không phải thật sự là người bốn mươi tuổi nên lúc này cũng không cảm thấy chỗ nào kỳ quái. Người như Ôn Như Tịnh nhìn bề ngoài thì như là luôn tươi cười vui vẻ nhưng thực ra ý chí cũng kiên định hơn bất kỳ ai, sợ rằng không dễ dàng thay đổi vì vậy Bách Hợp cũng lười tranh cãi với hắn.

Trong chốc lát, VươngB Chi bị ném ra lúc người đã ngây ngốc, quần áo đã bị xé rách phân nửa, lúc thấy Bách Hợp cũng không để ý cô có phải là kẻ thù cướp chồng của mình hay không mà ôm cô khóc.

Bà ấy vẫn có chút bận tâm Lâm Huân, sau khi khóc xong liền nhìn Bách Hợp một cái:

“Cô Lý, bây giờ tôi đã biết cô là người tốt, cô hãy cứu Huân Nhi của tôi một lần đi.” Bách Hợp chỉ coi như không nghe thấy. Lúc chạng vạng, xe dừng lại ở bên cạnh một con đường nhỏ, người ở trong góc tản ra, bên trong Lâm Huân trên người hỗn độn, cặp mắt tản mát lộ ra một vẻ u ám không bình thường. Cô ta nhìn Bách Hợp ngồi bên cạnh Ôn Như Tịnh âm trầm cười hai tiếng:

“Ôn Như Tịnh, rồi anh sẽ gặp báo ứng.” Cô ta đường đường là tiểu thư Lâm gia, con cưng của trời, sau khi sống lại có không gian của mình vậy mà lại trở thành món đồ trao đổi để cho bọn đàn ông thỏa mãn dục vọng. Cũng không biết có phải bởi vì cô ta quá hận hay không mà trong lúc nhất thời đột nhiên phong tỏa của Bách Hợp đối với không gian của cô ta biến mất, thân hình cô ta vặn vẹo một cái rồi biến mất ở bên trong xe chở hàng.

 

Loading...