Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 112: Cuộc đời bị hủy diệt (4)
Cập nhật lúc: 2024-10-18 17:02:00
Lượt xem: 10
Tống Thiên Tề chưa kịp nghe hết lời Bách Hợp nói…., chỉ nghe được câu chính mình cần tiền gấp, cũng không biết là anh ta có tật giật mình, hay trong lúc vô tình Bách Hợp nói lên mà thôi, nghe nói như thế anh ta thấy bản thân không tự nhiên một hồi, đợi đến lúc lấy lại tinh thần hiểu rõ Bách Hợp nói gì đó, anh ta tức giận vô cùng: “Cái gì gọi là trước đi làm “con vịt” lại bán thận, em cam lòng cho người em yêu đi làm chuyện như vậy cùng những phụ nữ khác?”
Vậy anh ta cam lòng sao? Bách Hợp cười lạnh một câu, cùng loại người ngày kì thật căn bản không có gì dễ nói đấy, cô thấy Tống Thiên Tề như là nhớ ra gì đó, con mắt đều sáng lên, “Tiểu Hợp, nếu không bán thận cũng được đấy, anh đi tìm nơi cần, bán cái tầm mười vạn có lẽ không thành vần đề, em lại đi quay phim, chúng ta có hai mươi vạn rồi.”
Loại đầu óc có vấn đề hơn nữa nghe không vô lời người khác nói, người đàn ông như vậy không biết Vương Bách Hợp làm sao tìm được đấy, quả thực là một đoá tuyết lĩnh trên núi hiếm thấy, thái độ mình bây giờ đã kiên định vậy rồi, mà anh ta còn dựa vào cái gì cho rằng mình nguyện ý vì hắn đi quay phim, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền mở hộp côn trùng vừa bắt được ra, đổ ập xuống người Tống Thiên Tề: “Cút đi, quay cái ông nội anh, muốn quay thì tự mình quay đi”
Côn trùng kia mặc dù chưa chế thành cổ, không cắn người nhưng lại rất buồn nôn, nhất là đối với người hèn yếu mà nói đến là toàn thân nổi da gà, Tống Thiên Tề nguyền rủa hai câu, thò tay đập côn trùng trên ngưởi đi, tức giận mắng:
“Sao em có thể đùa bỡn tình cảm của anh như vậy? Ngày hôm qua anh còn nạp cho em 100 tiền điện thoại…”
Hắn không nói lời này còn may, vừa nói ra Bách Hợp liền phát bực, không chút nghĩ ngợi liền quay người từ hành lý trên giường lấy ra một quyển nhật kí. Viết xoát xoát trên giấy vài cái. Hành lý của Vương Bách Hợp đơn giản dị thường. Đồ đạc ở đâu vừa sờ liền biết, thừa dịp Tống Thiên Tề đang đuổi côn trùng trên người, cô viết xong tờ giấy, kéo tay Tống Thiên Tề, hung hăng cầm ngòi bút đâm, lấy ngón tay cái bị đ.â.m về phía sau, thoáng chốc ấn lên giấy.
“Đau quá, cô điên rồi sao?” Tống Thiên Tề lúc này liền nổi giận. Mười vạn trong dự liệu không những không thu được, ngược lại còn bị tiểu tiện nhân Vương Bách Hợp này lừa gạt 100, hôm nay anh ta còn chưa có ăn sáng, đoạn phim đó hỏi qua công ty rồi, tiền xe cũng bỏ ra rất nhiều, hắn đến gặp Bách Hợp lúc này vẫn là ngồi tắc xi, muốn cho Trân Trần cùng tình yêu hiện tại của hai người vượt qua chướng ngại vật ly hôn trước mặt, cần trăm vạn.
Tống Thiên Tề hận bản thân không thể tách thành hai nửa, lúc này dùng một chút liền không nỡ, tuổi của anh ta cũng không nhỏ rồi, mà ngành giải trí lại dựa vào khuôn mặt để ăn cơm. Hôm nay cái gì cũng không biết làm, cũng không muốn đi làm. Dù sao lúc trước anh ta từng làm diễn viên, hiện tại kinh tế chỉ có thể dựa vào Vương Bách Hợp, anh ta tính toán qua rồi, Vương Bách Hợp tuổi trẻ lại xinh đẹp, nếu quay một bộ phim hai vạn, mười bộ chính là hai mươi vạn, cô chỉ cần quay 50 bộ, liền có thể góp đủ một trăm vạn rồi, đến lúc đó chính mình có thể làm cho Trân Trân ly hôn với chồng, hai người còn có thể cầm 10 vạn tiền bộ phim đầu tiên của Vương Bách Hợp xa chạy cao bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-112-cuoc-doi-bi-huy-diet-4.html.]
Thế nhưng lúc này lại không tốt đẹp như tưởng tượng, về sau căn bản không có tiền, Tống Thiên Tề bạo phát, vừa muốn nói giận, Bách Hợp đã đưa tờ giấy trong tay lên: “Lập tức cút đi, bằng không tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, đây là giấy nợ anh mượn tôi hơn bảy vạn , như thế nào, anh có ý kiến?
Không biết như thế nào, lúc này Bách Hợp cho Tống Thiên Tề một loại cảm giác hết sức nguy hiểm, anh ta theo bản năng lui về sau hai bước, một tay trở thành nắm đấm, trên mặt hiện ra vai phần xấu hổ, Bách Hợp vậy mà tính toán chính mình viết xuống giấy nợ, hắn ho hai tiếng, giận dữ hét:
“Cái gì giấy vay nợ? Không phải cô vì tình yêu mà đưa tôi sao? Hiện tại cô muốn đổi ý? Tôi thấy rõ bộ mặt của cô rồi, Bách Hợp, tôi thật sự đau lòng rồi, khó chịu, cô đã như vậy, về sau đừng tới tìm tôi nữa, tôi cũng sẽ không thừa nhận cái giấy nợ này đâu.” Anh ta biết rõ tính cách Vương Bách Hợp, bản thân càng làm cho cô đừng tới tìm chính mình, cô liền càng không bỏ nổi cái mối tình đầu này, Tống Thiên Tề cười lạnh rời khỏi cái phòng dưới đất, dương dương đắc ý sửa sang lại cổ áo sơ mi.
“Bệnh tâm thần” Nhìn Tống Thiên Tề dương dương đắc ý đi xa, Bách Hợp híp mắt.
Cô thuê căn phòng dưới đấy này bởi vì tối tăm lại không có ánh sáng, cho nên lúc thuê vô cùng dễ dàng, cô bình thường đều vì đầu năm nghiêm chỉnh trả hết tiền thuê, sau đó năm thứ hai lại trả. Ở nơi này cô đã thuê ở vài năm lâu rồi, cho nên chủ thuê cũng tín nhiệm cô, cái chỗ này âm u ẩm ướt, cơ hồ không có cái gì để phá, không có đồ dùng trong nhà để sắp xếp, ngoại trừ một cái giường đơn cùng ngăn tủ bên ngoài, chỉ còn một cái toa-lét giản dị rồi, chủ thuê nhà cũng không sợ cô làm hư cái gì cần phải bồi thường.
Tính toán thời gian vừa mới giao nhà hai ba tháng mà thôi, lần tiếp theo trả tiền nhà đã là nửa năm sau, Bách Hợp cũng an tâm, chuẩn bị bắt đầy côn trùng để chế thành cổ, sẽ tìm việc làm nuôi sống chính mình.
Mà Tống Thiên Tề hung ác ngày đó về sau phát hiện quả thật Vương Bách Hợp không tìm chính mình rồi, trong lòng không khỏi tuôn ra một cảm giác bị lừa gạt, anh ta cắn răng nhẫn nhịn hai ngày, lúc nào cũng nắm điện thoại trong tay đợi Vương Bách Hợp gọi điện thoại tìm đến mình, ai ngờ lúc này con bé họ Vương như là kẻ tàn nhẫn, thật sự không tìm hắn rồi, chẳng lẽ ngày đó quá độc ác? Tống Thiên Tề tự mình hối lỗi, một mặt thương nghị với Vương Huệ Trân, có phải nên cho Bách Hợp một chút ngon ngọt hay không, đoán chừng cô mới bằng lòng nghe lời. Hắn lại vừa cứng rắn đã nửa tháng, cuối cùng ngồi không yên, anh ta đã quen lúc trước lấy tiền trong tay Vương Bách Hợp, hiện tại lạnh nhạt thoáng cái không có người để ý tới hắn rồi, Tống Thiên Tề cũng sốt ruột rồi.