Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 122.1

Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:21:03
Lượt xem: 7

Gân xanh trên trán Bách Hợp giật giật, ở bên vừa đẩy lão Lưu đang hớn hở ra, lại vừa để cho cô nàng nhanh chóng cắn đứt dây trói trên người mình, dùng một tay để làm cho máu lưu thông, đợi khi trên chân cũng đã thoải mái hơn nhiều, cô  mới nhảy xuống giường, vừa cố gắng sử dụng Cửu Dương Chân Kinh, vừa nhìn lão Lưu đi mở cửa, đi ở phía sau cô ta.

Hai người đi được vài bước lại rẽ hai lần, cái sân nhỏ mà các nhân chơi đùa bị khóa đã được mở ra, bên trong còn có mùi thơm phát ra.

Bách Hợp nuốt nước miếng, không tự chị hỏi: “Mấy người lấy thịt ở đâu thế?”

Trong bệnh viện tâm thần mỗi ngày cơm canh cung cấp cũng có hạn chế đấy, có một vài bệnh nhân cứ như bị tàn phế, ít các đồ vật nhọn như trâm cài tóc, chiếc đũa lúc đang dùng cơm cũng bị người ta nhìn chằm chằm đấy, lại không được ăn quá nhiều, sợ sau này ầm ĩ các y tá không đủ lực để đàn áp, cho nên ở đây từng người bệnh đều không được ăn quá no bụng, thật sự không đến mức chết đói, mà ngay cả một ít gia vị sinh hoạt tự nhiên cũng không có…đừng nói đến bát đũa càng không dễ, càng đừng nghĩ đến các đồ vật nguy hiểm như bật lửa rồi.

Lúc này cũng không biết từ chỗ nào đám người này lấy được nguyên liệu nấu ăn, lúc Bách Hợp đi theo lão Lưu sang, khoảng bảy tám bệnh nhân đang vây quanh một đống lửa, lúc này chỉ còn mỗi mùi thơm của thịt nướng.

“Lão Lưu trộm được chìa khóa từ trên người bác sĩ Vương, lấy được muối và ớt, còn về thịt…” Lão Lưu nói đến chỗ này, lộ ra điệu cười sâu xa, vẻ mặt khốn nạn: “Là mọi người cùng nhau góp đấy…”

Cô ta thần bí nói xong mấy lời này, mấy người bệnh đều quay lại nhìn Bách Hợp cười, mấy người kia hoặc trên tay hoặc trên đùi chảy máu, Bách Hợp quan sát, không chỉ môi run rẩy mà ngay cả hai bên má cũng run lên: “Mấy người không phải là xẻo thịt trên người mình nướng đấy chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-122-1.html.]

Trong khung trời của người bệnh tâm thần bạn sẽ không giờ hiểu được, bởi vì trừ phi bạn cũng thành người trong giới! Bách Hợp nhìn thấy mấy người gật đầu nhếch mép cười, dù trong dạ dày không có gì đó nhưng lúc này cũng muốn trào lên.

“Tôi không ăn nữa” Cho dù cô có đói cũng không đến mức đi ăn thịt người! Lão Lưu coi cô như là đối tượng yêu đương, lúc này thấy Bách Hợp cự tuyệt thật có chút lo lắng, vẻ mặt nghiêm túc vội vàng nói: “Tôi cam đoan, không phải thịt trên người bọn họ”

Nhìn thấy lão Lưu lắc đầu với mấy người bệnh rõ ràng vừa mới xẻo thịt, Bách Hợp mặt ngây ra! Đừng coi cô như kẻ ngu, cô vừa mới vào bệnh viện, rất bình thường, cứ như vậy trợn mắt nói dối, thật sự xem cô là kẻ ngu sao? Tuy đã đói lả, nhưng Bách Hợp vẫn kiên định cự tuyệt mấy người có lòng muốn chia sẻ đồ ngon với cô, nhìn thấy từng người cắn thịt bộ dạng ăn ngon, mà ngay cả thịt người mấy người kia cũng thấy ăn ngon, Bách Hợp trầm lặng…

Cứ sống giữa một đám bệnh nhân tâm thần này, rất dễ khiến cho người ta sinh ra cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, ban ngày phòng bệnh không mở ra, vì trong phòng bệnh vì tránh cho người bệnh nổi điên, sẽ có lắp đặt một camera giám sát đấy, hai ngày liên tiếp Bách Hớp không có kêu gào “Quỷ kìa” đã khiến cho bác sĩ Vương là bác sĩ điều trị cho cô chú ý, đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi béo ục ịch, nhìn thấy trong mắt cô là sự dò xét và cảnh giác, bộ dạng rất phòng bị.

“Dương tiểu thư, tới giờ uống thuốc của cô rồi, thuốc này không thể ngừng, tình huống của cô lại càng nghiêm trọng rồi!” Bác sĩ Vương liếc nhìn Bách Hợp, rất nhanh đã đổ ra rất nhiều thuốc, ra hiệu cho y tá rót nước, Bách Hợp nhìn thoáng qua, nhất quyết muốn cự tuyệt, nhưng mà cô nhìn thấy phía sau bác sĩ Vương là bốn cô y tá lực lưỡng, sau khi âm thầm so sánh thực lực hai bên, sau đó lại trầm mặc.

Bây giờ căn bản võ lực của cô không theo kịp, chính là học lạicũng phải muốn mất ít nhất là nửa năm đến một năm mới có thể dùng được, nhưng mà cô tiếp nhận trí nhớ của Dương Bách Hợp cũng biết tình cảm bây giờ chỉ là chó trong ngõ cụt mà thôi.

Mỗi ngày cô đều bị ép uống rất nhiều thuốc, còn không biết thành phần là cái gì, từ sau khi cô nàng này nhớ lại càng ngày càng thấy hoảng loạn, có khả năng…những thuốc này có vấn đề đấy, cô không rõ cứ thế phát điên, mà bản thân Bách Hợp cũng chính là một đại tông sư bắt quỷ, thế nào là quỷ thật, mà thế nào chỉ là thủ đoạn âm hiểm trong lòng cô đều rõ ràng, chắc Dương Bách Hợp trúng ám toán của người khác, cho nên mới phải rơi vào kết cục như hiện tại.

Nhưng rốt cuộc âm hiểm ở chỗ nào cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà có lẽ cũng liên quan đến khối gia sản khổng lồ của nhà họ Dương, nếu không phải hôm nay cô rơi xuống kết cục ở bệnh viện tâm thần, quan sát hai ngày, lúc này lại thấy sắc mặt bác sĩ Vương nghiêm túc và hoài nghi, Bách Hợp càng không dám uống thuốc trong tay ông ta, rất sợ không cẩn thận một chút thì mạng nhỏ khó bảo toàn thì cũng thôi, cô thật sự sợ mình cũng trở thành bệnh nhân tâm thần thật sự.

Loading...