Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 130.1
Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:45:46
Lượt xem: 9
“Dương Diệc Minh, tìm cách tống tôi vào bệnh viện, hiện nay anh có vui không?” Cô vừa nói xong thì trên mặt Dương Diệc Minh lộ ra thần sắc khiếp sợ và sợ hãi, hơi bối rối nhìn Bách Hợp, vô ý thức phản bác: “Cô nói vớ vẩn gì thế?”
Hắn run rẩy nói, Bách Hợp không ngờ tới nhân phẩm mình lại tốt đến thế, tuy tiện biên lời nói dối mà lại thành thật, cô cười lạnh hai tiếng, nghĩ đến Dương Diệc Minh vừa mới cố bảo vệ Dương Tịnh Dung, nếu làm nhiệm vụ này thì chắc cũng là phần nguyên chủ không cam lòng đấy, nhưng không biết kết cục nội dung câu chuyện ra sao nên cô mới không động thủ với Dương Diệc Minh.
Vừa mới rồi hắn như vô cùng coi trọng Dương Tịnh Dung, Bách Hợp cười cười: “Anh rất yêu Dương Tịnh Dung nhỉ? Không biết tôi g.i.ế.c cô ta hoặc tôi khiến cô ta g.i.ế.c anh thì anh có đau lòng không đến chết?” Cô muốn Dương Diệc Minh c.h.ế.t không yên lành, hoặc phải c.h.ế.t trong tay Dương Tịnh Dung, hoặc phải tận mắt thấy người hắn yêu c.h.ế.t trước mặt mình, trừng phát này đối vói Dương Diệc Minh mà nói có lẽ mới là nặng nhất, bởi thế hắn vô cùng khiếp sợ.
“Bách Hợp, em đã thay đổi rồi, em trở lên độc ác, không còn là Tiểu Hợp trước kia anh biết nữa.”
Đến mức này rồi mà hắn còn không biết xấu hổ nói ra những lời này, Dương Bách Hợp vào bênh viện tâm thần không thể kể đến công lao của hắn, khi nguyên chủ bị ngờ vực thì hắn ở chỗ nào? Đã sớm biết có ngày hôm này cần gì phải lúc trước? Hiện tại mới nói cái gì thay đổi, con ch.ó còn trung thành hơn hắn.
Bách Hợp từ trên cao nhìn hắn rồi lạnh lùng nói: “Câm miệng, nếu không tôi không ngại rút đầu lưỡi anh đâu.”
Dương Diệc Minh tái nhợt nghĩ đến thủ đoạn cổ quái của cô, trong lúc nhất thời không tin nhưng vẫn sợ hãi, hắn là nghị viện sau này còn có tiền đồ sáng lạn, hắn không thể mạo hiệm được, bởi vậy Dương Diệc Minh thức thời không có mở miệng chỉ dùng ánh mắt khiển trách nhìn Bách Hợp.
“Diệc Minh, anh thật đáng xấu hổ.” Lão Đại Dương Diệc Phong cười lạnh hai tiếng đang định mở miệng nói thì Dương Tịnh Như không nhịn được mà hô to: “Dương Bách Hợp con tiện nhân này, mày sẽ c.h.ế.t sớm thôi, lúc này còn nói đánh c.h.ế.t ai?”
Cô vừa dứt lời thì Bách Hợp mỉm cười đi tới chỗ Dương Tịnh Dung, cô đi cũng không chậm, lúc trước còn đang đứng tại chỗ thế sau một giây đã đứng ở bên người Dương Tịnh Dung, trong lúc mọi người còn chưa có tỉnh táo lại thì cô đã thò tay ra cầm cổ Dương Tịnh Dung, Dương Tịnh Như ngậm miệng, vừa mới phát hiện ra mình chỉ thấy tàn ảnh của Bách Hợp thì kinh hãi, cô trơ mắt ếch nhìn bóng dáng Bách Hợp dần dần biến mất.
“Dương Tịnh Dung, cô muốn g.i.ế.c Dương Diệc Minh không, hay bị tôi giết?” Bách Hợp không thèm nói nhảm với Dương Tịnh Dung, thò tay bóp cổ cô đến mức không thể thở nổi.
Bách Hợp biết cổ thuật thế nhưng lại biết cả võ công nữa, Dương Tịnh Dung vừa mới có vẻ tỉnh táo đạm mạc thì đã bị bối rối sợ hãi thay thế, cô ta vô ý thức bắt tay Bách Hợp, bàn tay vốn dĩ phải mảnh khảnh thì tràn đầy vết chai như kìm sắt kép cổ mình, cô ta thật sự muốn g.i.ế.c mình. Rõ ràng không phải như thế, trước kia Dương Bách Hợp không biết cái gì, cô ta là đồ ngu, mình bố trí nhiều năm như vậy không có khả năng nhìn lầm cô ta học võ, nếu cô ta có bản lĩnh thì tại sao lại bị đưa vào trại tâm thần.
Trên mặt Dương Tịnh Dung lộ vẻ giãy dụa, ả không dám tin nhưng sự thật bày ra trước mắt. Bách Hợp biết cổ thuật, ả ta từng thấy người luyện qua cổ thuật học lén nửa chiêu thức đợi đến lúc ông trời cho mình sống lại, ả cho rằng mình có thể nắm mọi thứ trong tay, cho rằng có thể cải biến vận mệnh bi thảm, tất cả chỉ là tưởng tượng của mình mà thôi.
Cô không cam lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-130-1.html.]
“Đừng có nói nhảm, tôi đếm ba tiếng…” Bách Hợp nói đến chỗ này thì bóp chặt hơn nữa: “Một..” Vừa dứt lời xong thì cô dùng sức răng rắc một tiếng, mắt Dương Tịnh Như đột nhiên trợn to, cổ cô ta dùng góc độ quỷ dị lệch xuống, tay véo ở cổ cô ta thu về không có điểm chống đỡ nên người cô ta mền nhũn đổ xuống sàn nhà, cô ta chỉ thấy Bách Hợp lãnh đạm chán ghét, lẩm bẩm một tiếng: “Cô…nói dối… rõ ràng …chỉ ..đếm.. có một tiếng.”
Sở Ngọc đứng ở một bên không nhịn được thò tay đẩy mắt kính của mình lạnh lùng nói: “Đúng là ngu xuẩn. Cũng chưa nói đếm đến ba mới g.i.ế.c mày.”
Người bị tâm thần còn biết điều này thế mà Dương Tịnh Dung còn cho mình là cái hành tây gì, còn vọng tưởng cùng mình đấu trí.
Bách Hợp cao quý mà lạnh lùng nhìn Dương Tịnh Dung còn hơi run rẩy ở dưới sàn nhà, con khóe miệng lên nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Sở Ngọc, nói thật ra tuy Sở Ngọc nói đúng nhưng bị người tâm thần hiểu ý thì thật không phải là việc vinh quang gì.
“Cô .. vậy mà cô…” Dương Diệc Minh thấy Dương Tịnh Dung đang nằm ở dưới đất kia thì kẻ đần cũng biết vừa mới rồi Bách Hợp làm chuyện gì, Dương Diệc Minh mặt như tro tàn, vẻ mặt tan nát cõi lòng như mẹ ruột vừa mới mất, không biết lấy sức ở đâu đứng dậy chỉ vào mặt Bách Hợp mà gào khản cả giọng.
“Có gì xông vào tôi, tại sao lại đối đãi với Dung Dung như thế? Coi như tôi thật có lỗi với cô nhưng tại sao cô phải g.i.ế.c cô ấy?” Hắn gầm thét, gân xanh trên trán nhảy loạn nhìn rất đáng sợ.” Tôi hận cô, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô, cô đừng tưởng cô g.i.ế.c Dung Dung thì có thể đạt được tôi, cô nằm mớ.”
“…” Bách Hợp thấy hắn như nổi điên, quay đầu tiền lão Tiền: “Lão Tiền, người này đưa cho anh, tùy anh đùa bỡn.”
Ngày thường lão Tiền trong hình dáng hèn mọn bỉ ổi, thích đùa giỡn đàn ông nhất, trong bệnh viện chỉ có bác sĩ Vương thường xuyên xuất hiện, hắn cũng thỉnh thoảng mò tới phòng làm việc của bác sĩ sờ vật kỷ niệm, tưởng rằng mình đưa đàn ông cho hắn thì hắn sẽ vui vẻ ai ngờ lão Tiền ghét bỏ.
Cmn! Bách Hợp cố nén xúc động muốn g.i.ế.c người, thở sâu một cái rồi quay ra nhìn Dương Diệc Nho.
Mỗi người nghe thấy Dương Diệc Minh nói thì có người mắng hắn không biết liêm sỉ, cũng có người hâm mộ ghen ghét, duy chỉ có người đàn ông ngồi ở phía trước cửa sổ không hề nói gì, hắn giống như đang nhìn trò khôi hài. Hai chân vắt chéo, tay chống cằm, Bách Hợp quay đàu nhìn hắn thì hắn còn vô cùng lễ pháp gật đầu với Bách Hợp, mỉm cười nói: “Rất không tồi.”
Đáng tiếc Bách Hợp không hề cảm thấy thế, bị ép g.i.ế.c Dương Tịnh Dung thật ra cô muốn tin tức từ trong miệng cô ta mà thôi nhưng hết lần này đến lần khác Dương Tịnh Dung lại hiện ra vẻ mặt như kiểu thông minh nhưng thật ra rất ngu xuẩn, đến tình trạng này mà còn muốn làm ra vẻ, trong phim truyền hình hay có nhân vật phản diện bắt được nhân vật chính còn lải nhải cả buổi, cuối cùng không g.i.ế.c được mà còn bị hốt gọn, tình huống này không thể rơi xuống người cô được, bởi vật cô ra tay trước. Lúc này tuy không hối hận nhưng lại có thêm phiền toái, cô cau mày lại nhìn chằm chằm vào Dương Diệc Nho, ngoài mặt cố trấn tĩnh nhưng thật ra trong lòng bàn tay thấm mồ hôi lạnh.
“Tiểu Hợp, trước kia tôi lại không biết em có bản lãnh thế, sao em nhận ra chỉ cổ?” Dương Diệc Nho rất tò mò, hắn khiếm tốn thỉnh giáo, loại hào khí quỷ dị này chỉ vì hắn mà càng thêm trầm trọng.
Bách Hợp nhìn hắn mỉm cười thì tâm tư càng trĩu nặng, đến mức này mà Dương Diệc Nho còn thoải mái, hoặc hắn giả vở hoặc hắn có thực lực có thể diệt hết người trong phòng này. Nghĩ đến lúc trước hắn đến gần mình mà không bị phát hiện thì Bác Hợp đã hiểu, cũng có hơi chút buồn bực, chỉ vì thời gian quá ngắn, nếu cho cơ hội thêm thời gian thì nhất định cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, có thể nghịch chuyển tình huống.