Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 131.1
Cập nhật lúc: 2024-10-18 20:46:11
Lượt xem: 8
Thực lực của gã đã đạt tới mức này, đối với gã mà nói, lực hấp dẫn của tiền tài quyền thế thế tục không đủ lớn, gã chỉ muốn nhìn người của nhà họ Dương đi tìm chết, dùng nó để an táng đoạn quá khứ không lấy gì làm vui vẻ của mình, Dương Tĩnh Dung cũng là một đoạn trong quá khứ mà gã không thích, thực tế là từ trước tới nay Dương Diệc Nho không hề để tâm đến ả ta, căn bản cũng không chừa cho ả một con đường sống. Cái gọi là quan hệ hợp tác, cũng chỉ là do ả tự xưng, thực ra ả không xứng!
Hiện giờ Dương Diệc Nho nhìn thấy thực lực của Bách Hợp, ngược lại có chút tò mò, một cô đại tiểu thư bình thường, là một bao cỏ chỉ biết quần lụa áo là cùng với trang sức này nọ, bị dọa tới mức bị thần kinh, sau khi đưa vào viện cô ta lại giống như đổi thành người khác, không chỉ thông minh hơn rất nhiều, còn học được rất nhiều thứ thú vị. Dương Diệc Nho nhớ lại, trước kia sểnh ra là cô cô này lại la hét luyện võ, lúc đó mọi người chỉ cho rằng cô ta bị điên nặng lắm rồi, gã tự nhận bản thân mình rất cẩn thận, vậy mà cũng bị cô qua mặt, hiện tại xem ra không phải là cô ta bị điên, mà là thực sự luyện võ.
Một thiên kim tiểu thư vậy mà lại không thầy tự tỏ, học xong võ công. Trước đây lúc mới biết đến cổ thuật, Dương Diệc Nho đã cảm thấy rất thần kỳ rồi, hiện giờ nhìn Bách Hợp gã lại cảm thấy thần kỳ hơn nữa, cũng là bởi vì sự cơ trí của Bách Hợp lúc trước khiến cho gã phải than thở.
“Dương Thiên Thành tự cho là mình thông minh cả đời, lại sinh ra một cô con gái thông minh như cô, vào viện tâm thần, thực ra là cô đã sắp xếp xong xuôi hết rồi đúng không? Quang minh chính đại khiến cho người ta tưởng là cô bị điên, thực ra là cô tu luyện võ công.” Dương Diệc Nho vừa nói, vừa vỗ tay cười: “Chỉ là tôi không hiểu, ở dưới mí mắt tôi, từ lúc nào cô nhận được truyền thừa kỳ diệu như vậy.”
“…” Uống thuốc bổ não cũng không được như vậy, vả lại lời này còn phát ra từ miệng Dương Diệc Nho, Bách Hợp cảm thấy chuyện này giống như truyện giả tưởng, thực ra cô vào bệnh viện tâm thần không phải là “cố ý giả điên” như Dương Diệc Nho nói, cũng không phải là tương kế tựu kế gì đó, sự thực là nguyên chủ bị dọa sắp phát điên, mà cô thì lợi dụng chuyện luyện võ để dời khỏi sự chú ý của đám người bác sĩ Vương, cũng không phải là tính toán thông minh gì.
Nhớ đến mấy y tá cường tráng ban đầu, và cả tình cảnh vì không muốn ăn mà phải giả điên, cũng chỉ có thể nói mình mèo mù vớ cá rán, vô tình đẩy mọi chuyện về một hướng khác, thật ra thì cô không có thông minh và nhiều tâm kế như Dương Diệc Nho nói, nếu như gã biết chỉ số thông minh của mình chỉ vừa đạt tới tiêu chuẩn của người bình thường, chắc chắn gã sẽ không nói ra như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-131-1.html.]
Nhưng Bách Hợp không muốn giải thích, không có ai ngại người ta khen mình thông minh cả, cô cố gắng ra vẻ thâm sâu khó lường, đứng thẳng lưng hùng hồn nói:
“Không sai! Tôi đã sớm biết âm mưu quỷ kế của anh. Dương Diệc Nho, có phải là anh rất hận bố tôi không?”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc này cô lại đoán trúng thêm một lần nữa, trong mắt Dương Diệc Nho lộ ra vẻ âm tàn, nhếc miệng khẽ cười nói: “Tôi hận lão? Không, tôi không hận lão, chẳng qua để không thẹn với lương tâm, lão nhất định phải c.h.ế.t thôi. Để chọn đàn ông giúp đại tiểu thư nhà họ Dương, Dương Thiên Thành đã nghĩ rất nhiều cách để khiến cho rất nhiều trẻ mồ côi xuất hiện. Tiểu Hợp, có phải cô nghĩ trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, có mười đứa trẻ mồ côi có ngoại hình, gen di truyền đều không tầm thường được Dương Thiên Thành nuôi dưỡng?” Dương Diệc Nho đưa tay vuốt trán, đôi mắt dài nhỏ hơi nheo lại. “Dương Thiên Thành tưởng là tôi không nhớ được gì, thực ra vụ tai nạn xe cộ của cha mẹ ruột tôi là do con người gây ra, tôi trở thành một trong số những đứa trẻ mồ côi được Dương Thiên Thành nuôi dưỡng, là một trong số những người được chọn để làm phò mã của Dương đại tiểu thư, chờ cô chọn lựa.”
Ký ức về cha mẹ trước khi mất vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của Dương Diệc Nho từ nhiều năm qua, trước mặt Dương Thiên Thành, gã vẫn luôn phải ra vẻ như cái gì cũng không nhớ, thực ra Dương Diệc Nho trời sinh tính tình lạnh nhạt, nếu không phải gặp được lão già thần bí dạy gã võ công, cổ thuật, thì có lẽ tâm nguyện của gã chỉ là chiếm được nhà họ Dương, báo thù giúp cha mẹ, cùng nguyện vọng tầm thường như xưng bá trong thương trường thế giới. Tới lúc học xong võ công, học được cả cổ thuật, như có cánh cửa sổ được mở ra trước mặt mình, gã liền muốn thay đổi.
Nhà họ Dương đã không còn gì được gã để ở trong mắt, gã theo đuổi là ở đẳng cấp cao hơn, chỉ có điều từng hành động của Dương Thiên Thành như một ngọn núi lớn đè chặt trên người gã, ngăn cản bước chân của gã, dùng từ thông tục hơn, nó giống như đã trở thành tâm ma của gã, không diệt không được.
“Còn Dương Tĩnh Dung ấy à, khoảng hai năm rưỡi trước, ả hẹn gặp tôi, nói cái gì mà muốn hợp tác diệt trừ nhà họ Dương, nói ả biết bí mật gì đó của nhà họ Dương, ta cho ả ăn cổ trùng, khiến cho ả nói thật, hình như là trọng sinh gì đó.” Dương Diệc Nho hời hợt nói đến đây, cũng mặc kệ người nghe đang mồ hôi đầy đầu, “phì” cười một tiếng: “Bất kể là ả ta trọng sinh hay xuyên không, đồ chơi tới cửa sao lại không nghịch?”