Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 145: Lật người khỏi cảnh khốn cùng (hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:16:58
Lượt xem: 7

Hồi trước theo đuổi Uông Bách Hợp, Lục Thiếu Quan cũng kể cho cô ấy nghe vài câu chuyện cảm động của mình, nhưng giờ Lục Thiếu Quan phát đạt thì cảm thấy sỉ nhục, hắn do dự không biết có nên sống cùng với Uông Bách Hợp nữa không, một đàn bà chỉ thích nịnh bợ không biết tại sao xưa mình mắt mù lại chọn cô ta.

Lúc hắn không có tiền thì hắn không thấy gì nhưng giờ hắn đã có tiền rồi, nhìn thái độ của Bách Hợp thì thấy khó chịu, trước kia Uông Bách Hợp luôn nghe lời hắn, lúc này Lục Thiếu Quan mới biết chỗ khác thường, ở nhà Bách Hợp không tôn kính mẹ hắn, em gái hắn chỉ mượn điện thoại thôi mà cô ta không cho còn đả kích mình.

Hiện tại Lục Thiếu Quan không nhớ được điểm tốt của Bách Hợp nữa trong đầu hắn chỉ tràn đầy khuyết điểm chủa Bách Hợp, thấy Bách Hợp xem thường mình, nếu hắn không có tiền thì thôi nhẫn nhịn là được nhưng hắn đã phát tài, Bách Hợp dựa vào cái gì mà xem thường hắn? Như thế hai người không cần sống cùng nhau nữa.

Tuy không nỡ bất động sản của nhà họ Uông nhưng Lục Thiếu Quan tin rằng chỉ cần mình tiếp tục đầu tư thì sau này đừng nói là một tòa biệt thự mà mười tòa hắn cũng có thể mua được, hắn tin hắn là thiên tài cổ phiếu, hai tháng qua hắn chưa từng thua.

Nghĩ như thế Lục Thiếu Quan không nén giận như trước kia, hắn lạnh lùng nhìn Bách Hợp hồi lâu: “Em còn cần cuộc hôn nhân này nữa không, mẹ anh phải chuyển về nhà ở, nếu không anh sẽ mua nhà cho bà.”

Bách Hợp cố ý ra vẻ giật mình, trên mặt bối rối. Lúc này năng khiếu diễn xuất của cô phát huy tác dụng. Lục Thiếu Quan nhìn thấy vẻ mặt này , Bách Hợp ra vẻ sợ sệt nói: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Anh cũng không có khả năng mua nhà cho mẹ anh, tôi có tài sản ghi tên tôi, chúng ta là vợ chồng nên không mua được đâu, trừ khi ghi danh nghĩa mẹ anh.” Bách Hợp nói đến chỗ này thì vô tình kích thích Lục Thiếu Quan:”Mẹ anh là người như thế nếu ghi danh nghĩa mẹ anh thì sau này mấy anh em anh sẽ phải chia phần.”

Trước kia Lục Thiếu Quan không nghĩ tới vấn đề này, giờ bị Bách Hợp nhắc tới thì ánh mắt hắn u ám hẳn, đúng là có chuyện như thế thật, nhưng lập tức hắn cũng nghĩ tới chỉ cần ly hôn giả với cô ta là được. Chỉ cần lừa gạt Bách Hợp ly hôn trước rồi sau đó mình mua nhà ghi tên mình đến lúc đó tùy thời có thể tái hôn, nếu bên ngoài có lựa chọn tốt hơn thì sẽ không phục hôn với cô ta nữa, tiến lùi đều được. Nếu tái hôn thì tất cả tài sản của Uông Bách Hợp đều là của mình.

Tất cả hắn nắm quyền chủ động. Lục Thiếu Quan nghĩ thế thì càng muốn ly hôn Bách Hợp rồi mua nhà, hắn mỉm cười: “Tiểu Hợp, em nói đúng, không dối gạt em, thật ra anh cũng không tin mẹ, em xem chúng ta đã kết hôn lâu như thế rồi, hiện tại kinh tế gia đình khá tốt, nhưng phải suy nghĩ cho con chúng ta sau này.” Hắn c.h.é.m gió thành bão, trong lòng Bách Hợp biết rõ hắn làm gì bởi vậy cố ý diễn theo hắn lộ ra vẻ lo lắng.” Vậy làm sao giờ?”

“Trước hết chúng ta ly hôn đã, sau khi ly hôn anh mua căn nhà gần trường học để con cái thuận tiện học hành, đến lúc đó chúng ta tái hôn, như thế không phải là rất tốt sao?” Lục Thiếu Quan cố nén kích động nói ra chủ ý của mình, lúc này không dám cam đoan Bách Hợp đồng ý với mình, bởi vậy hắn hơi thấp thỏm không yên, hắn như con chim muốn xổ lồng sắp được tự do.

Nhưng Lục Thiếu Quan biết rõ Uông Bách Hợp yêu hắn lâu như thế, hắn sợ Bách Hợp quá yêu mình mà không muốn ly hôn đang lo lắng thì thấy Bách Hợp lắc đầu: “Em không ly hôn, Thiếu Quan, em sẽ không ly hôn.”

Bách Hợp cố ý nói ra lời này, quả nhiên thấy được sắc mặt chán ghét của Lục Thiếu Quan, trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt ra vẻ sốt ruột: “Anh nói đi, em sai chỗ nào, anh nói ra em sẽ sửa.”

Loại cảm giác này khiến anh ta nhớ lại nửa năm trước kia, khi chưa mang Bách Hợp về quê làm đám cưới, thấy quê mình nghèo nên thay đổi thái độ, giờ mình có tiền thì lại không chịu ly hôn, Lục Thiếu Quan càng quyết tâm không để cho cô ta lợi dụng mình.

Hắn có căn hộ ghi tên hắn, đợi đến lúc căn nhà này thành tài sản cá nhân trước khi kết hôn sau đó hắn muốn Bách Hợp quỳ xuống dưới chân hắn thừa nhận sai lầm và cũng nguyện ý tặng căn nhà và 200 vạn cho mình để mở công ty thì mới đồng ý tái hôn, hắn muốn Bách Hợp nếm thử mùi vị mất lại có được.

Có lẽ dưới con mắt hắn thì Bách Hợp cần hắn hơn, hắn muốn Bách Hợp nhìn xem không phải cô ta thì không được. Trước kia mình sợ cô ta chạy nên mới kết hôn với cô ta nhưng bây giời Lục Thiếu Quan muốn nói cho Bách Hợp biết mình muốn chạy đấy mà cô ta muốn kết hôn với mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-145-lat-nguoi-khoi-canh-khon-cung-hoan.html.]

Tuy thèm 200 vạn của Bách Hợp nhưng Lục Thiếu Quan tin chắc rằng mình có thể kiếm nhiều hơn nữa, huống chi là buông sợi câu dài để câu con cá lớn, đàn bà đều là đồ hạ đẳng đồ vật không chiếm được là tốt nhất, hắn muốn Bách Hợp quỳ xuống cầu xin hắn tha thứ.

Giống như đã thấy cuộc sống tốt đẹp về sau, Lục Thiếu Quan không nhịn được mà nở nụ cười, hắn sờ lên đầu Bách Hợp rồi khẽ nói: “Tiểu Hợp, sao em lại không nghe lời chứ? Anh cũng chỉ vì tương lai của con mình mới đưa ra yêu cầu này, chúng ta phải suy nghĩ cho con cái, kiếm nhiều tiền hơn mới không ủy khuất con cái, chỉ ly hôn một thời gian ngắn mà thôi, anh mua nhà cũng chỉ vì con thôi, mua xong chúng ta lại tái hôn.”

Bách Hợp ra vẻ đau lòng muốn c.h.ế.t nhưng trong lòng vui vẻ vô cùng.

Lục Thiếu Quan tự cho là đúng, tính kế người khác tự nghĩ rằng mình thông minh, mình làm nhiều nhiệm vụ lần đầu tiên thấy loại người này, IQ cô không cao nhưng giờ thấy Lục Thiếu Quan cũng không cao đến đâu, có lẽ bởi vì diễn xuất của mình làm cho mê hoặc rồi, hoặc có lẽ mình chiếm được tiên tri trong nội dung câu chuyện, bất kể thế nào thì Lục Thiếu Quan đã lọt vào bẫy cô giăng rồi.

Cố nén buồn nôn làm bộ lưu luyến không rời, Bách Hợp làm bộ bảo Lục Thiếu Quan cân nhắc lại cũng không biết có phải nửa năm qua Lục Thiếu Quan phục thấp làm thiếp mà hiện tại phát đạt nên Lục Thiếu Quan cảm thấy đã tìm được lòng tự trọng đã đánh mất, hưởng thụ Bách Hợp cầu khẩn khiến hắn âm thầm đắc ý. Bách Hợp trước kia không thèm nhìn hắn giời còn cầu khẩn hắn nhưng hắn không nhanh như vậy tha thứ cho Bách Hợp. Quả nhiên trong lòng Bách Hợp không thể thiếu mình, hắn muốn cho Bách Hợp một bài học khó quên khiến cho cô ta không bao giờ chống đối lại mình nữa.

Bởi Lục Thiếu Quan kiên quyết ly hôn, hắn biết rõ sau khi ly hôn sẽ bị vợ chồng Uông Chính khinh bỉ nhưng hắn vẫn không nghe lời khuyên của Bách Hợp mà ly hôn.

Lúc từ cục dân chính đi ra thì Bách Hợp cười tươi hẳn, Lục Thiếu Quan cũng vui mừng, hắn nhìn về phía Bách Hợp thấy vợ chồng Uông Chính trợn mắt nhìn mẹ Lục, còn mẹ Lục cũng ngẩng cao đầu nhìn lại, phảng phất như sau khi ly hôn bà đã ngang hàng với vợ chồng Uông Chính, con trai đầu tư cổ phiếu đã có tiền đồ cho nên bà rất hãnh diện, trước kia mẹ Lục thấy vợ chồng Uông Chính toàn chột dạ, lúc này lưng cũng được thẳng rồi:”Nhìn cái gì? Hiện tại ly hôn rồi, Uông Bách Hợp đừng có quấn lấy con tao.”

Mẹ Lục cũng biết ý định của Lục Thiếu Quan nên bà tán thành muốn cho Uông Bách Hợp một bài học, người vợ nên coi chồng là trời, hành vi trước kia của Bách Hợp quả thực là nghịch thiên, dám không cung kính mẹ chồng, bà đã không vừa mắt Bách Hợp rồi, nếu không phải ngại trong tay Bách Hợp có tiền mà bà muốn lấy thì mẹ Lục cũng không tán thành hôn sự này. Sau khi kết hôn cũng bởi vì muốn đoạt được tiền của Bách Hợp , hiện giời con trai đã tìm được cách trị Bách Hợp rồi, mẹ Lục thấy con trai không nên lấy Bách Hợp, chỉ cần lấy được tiền của Bách Hợp thì ném cô ta đi luôn, rồi tìm người có tiền hơn, khiến cho cô ta thành cái giày rách không ai muốn.

Trong lòng tự đắc, bà ta cười càng tươi hơn, khi bà ta nói xong thì cũng chọc giận hai vợ chồng Uông Chính, Bách Hợp mỉm cười kéo ba mẹ lại, sắc mặt trầm xuống đi về phía Lục Thiếu Quan.

“Hiện tại đã ly hôn rồi, Lục Thiếu Quan anh lấy đồ đạc của mình về đi.”

Vừa mới ly hôn mà đã bảo mình cầm đồ đạc đi, đàn bà này trở mặt nhanh thật, trong lòng Lục Thiếu Quan khó chịu, vui vẻ sau khi ly hôn cũng mất hơn nửa nhưng hắn nghĩ đến tương lai tốt đẹp, có một ngày Bách Hợp cầu mình thì mới vui lại, nhẹ gật đầu: “Em yên tâm, lát nữa anh sẽ chuyển.”

“Đúng rồi, xe tôi mua cũng để lại đây chính là tài sản trước hôn nhân, chủ sở hữu cũng là tôi, về sau anh mua cái khác đi.” Bách Hợp nhìn Lục Thiếu Quan đi thẳng ra bãi đỗ xe, rồi cười với hắn, cả người Lục Thiếu Quan cứng đờ, sắc mặt khó coi.

Xe này đúng là Uông Bách Hợp bỏ tiền ra mua, bởi vì nguyên nhân nào đó lúc ghi tên cũng ghi tên Bách Hợp, Lục Thiếu Quan vốn lơ đễnh, dù sao xe là do hắn lái chỉ treo tên Bách Hợp mà thôi, Uông Bách Hợp rất yêu hắn nên chắc chắn Uông Bách Hợp sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay mình, hơn nữa lúc đó hai người chưa có kết hôn nên hắn cũng không quan tâm tới vấn đề này.

Lúc đó Uông Bách Hợp không đủ tiền phải vay cha mẹ 30 vạn mới mua được cho hắn chiếc BMW, giờ Lục Thiếu Quan cũng có thể mua được xe mới nhưng hắn muốn mua nhà sau đó mở công ty không có xe thì bất tiện, nhưng lúc này nếu như Bách Hợp không hỏi còn được, cô đã nhắc tới xe thì cho dù Lục Thiếu Quan không muốn trả lại thì cũng không có lý do gì, trong lòng nhất thời sinh ra ý nghĩ độc ác, nghĩ về sau Bách Hợp muốn tái hợp với hắn thì hắn cũng cho Bách Hợp xem. Oán hận ném chìa khóa xe tới Bách Hợp rồi lôi kéo mẹ ngồi taxi về.

 

Loading...