Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 148.1
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:18:34
Lượt xem: 11
Nhị Lão Huyền Minh không nghĩ tới Khổ Đầu Đà vào phủ nhiều năm mà mọi người vốn luôn cho rằng lão ta bị câm, lại bất ngờ mở miệng nói chuyện được, nên đều lắp bắp kinh hãi. Lúc Phạm Diêu mới vừa vào cửa lại không chú ý tới nằm ở trên giường cũng không phải là ái cơ mới nạp của Nhữ Dương Vương mà là Bách Hợp, cho nên lúc này chỉ cho là mưu kế của Vi Nhất Tiếu thành công thôi. Mà Lộc Trượng Khách thì trước kia chưa bao giờ nhìn thấy Bách Hợp đã lộ ra dung mạo chân thật, trước đây lúc Bách Hợp ở bên người Triệu Mẫn thì đều cúi thấp đầu giả bộ làm ra bộ dáng miệng méo mắt lé, kỹ thuật diễn cao cấp của nàng phát huy hiệu quả, quả thật còn càng dễ khiến người ta tin hơn Tiểu Chiêu lẫn vào trong đỉnh Quang Minh lúc trước mấy phần, cho nên nàng ở bên người Triệu Mẫn nhiều năm, cũng không có một ai phát hiện bộ mặt thật sự của nàng.
Mà lúc này Lộc Trượng Khách chỉ cho là Bách Hợp thật sự là ái thiếp mới nạp của Nhữ Dương Vương, cho nên nghe thấy Phạm Diêu vừa quát như vậy, trong lòng không khỏi vừa chột dạ lại vừa sợ hãi, trong thời gian ngắn cũng không nói ra được lời nào, chỉ mở to miệng không dám lên tiếng.
Phạm Diêu vốn tới đây chính là vì thuốc giải, chỉ là độc Thập Hương Nhuyễn cân tán này vừa uống vào chính là nội lực mất hết, nếu nhận nhầm thuốc độc thành thuốc giải mà uống vào, lại uống vào thêm lần thứ hai thì chắc chắn phải chết, bởi vậy hắn cũng không dám liều lĩnh mạnh mẽ đoạt lấy, mà chỉ đành phải dùng kế lấy, nói hươu nói vượn một phen chỉ nói đến chính mình phải cứu mẹ con Diệt Tuyệt sư thái, sau một phen nói nhảm, Lộc Trượng Khách nghĩ đến chính mình phong lưu khoái hoạt, không nghĩ tới Khổ Đầu Đà này lại cũng là người cùng một đường với mình, nên lập tức không nghi ngờ gì, hơn nữa trong lòng hắn hiện tại quả thật đang rất chột dạ, vì vậy cuối cùng liền đồng ý.
Bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân liên tiếp, có một người lớn tiếng nói: “Vương phủ bị mất một cơ nhân (tỳ thiếp), dấu chân vừa lúc dẫn đến đây, đúng là đến Vạn An tự, Lộc tiên sinh có từng thấy không?”
Lộc Trượng Khách vừa kiếm cớ đuổi người đi xong, vừa quay đầu đã thấy Phạm Diêu vác Bách Hợp lên, tiểu mỹ nhân trong bóng đêm sóng mắt lưu chuyển, bên khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh như băng, tuy Lộc Trượng Khách yêu thích tiểu mỹ nhân, nhưng lúc này nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Bách Hợp, thì phía sau lưng vẫn không nhịn được phát lạnh, lộ ra vài phần sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-148-1.html.]
Mọi người đang chạy ra khỏi tháp, nhưng không nghĩ rằng lại gặp phải Triệu Mẫn đang chạy vào tháp, nàng ấy vừa thấy Phạm Diêu liền ngẩn người, trong lúc nói chuyện với Phạm Diêu, thì dĩ nhiên Triệu Mẫn cũng thấy được cái chăn trên lưng Phạm Diêu, đến lúc này không khỏi sửng sốt, liền vô ý thức nói đùa: “Khổ đại sư vẫn luôn chê ta ngu dốt không chịu thu ta làm đồ đệ, hôm nay lại định cuốn chăn bỏ đi không làm nữa sao?”
Triệu Mẫn vừa dứt lời, Phạm Diêu liền nghẹn lời, trong lòng đang âm thầm kêu khổ, lúc định không nói gì giả câm vượt qua chuyện này, thì lại sợ Bách Hợp sau lưng mở miệng cầu cứu phá hỏng việc, bởi vậy trong lòng hung ác, không khỏi sinh ra vài phần sát ý, bàn tay đặt lên mu bàn tay đang nâng bắt đầu vận nội lực, ngay tại lúc định chấn cho tâm mạch của Bách Hợp vỡ nát, thì không ngờ nội lực phát ra ngoài lại như dòng suối chảy vào biển lớn mênh m.ô.n.g không cảm nhận được sự trở về, Bách Hợp ở trong chăn đưa hai cánh tay ra ngoài, quấn lên cổ Phạm Diêu như rắn, ngay lập tức dọa Phạm Diêu đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
“Quận chúa đang hỏi ngươi đó, Khổ đại sư định trả lời thế nào đây?” Bách Hợp nhịn đến lúc này, rốt cuộc vở tuồng đã mở màn, nàng mới mở miệng nói chuyện, giọng nói kiều mỵ mềm mại, mặc dù Phạm Diêu cũng không quen biết ái thiếp mới nạp của Nhữ Dương Vương thấu triệt đến cỡ nào, nhưng lúc này cũng nghe ra không phải giọng nói của vị cơ nhân kia, chẳng lẽ Vi Nhất Tiếu đã bắt sai người, toàn thân không khỏi run lên, suýt nữa liền ném Bách Hợp đang vác trên lưng ra ngoài.
“Các hạ là ai?” Vừa thấy có người lạ ở đây, Triệu Mẫn lui về sau lưng đám người A Đại ở bên cạnh, cổ Phạm Diêu bị Bách Hợp nắm trong tay, tựa như gà trống bị người ta bắt lấy cánh vậy, cho dù cả người đều có sức lực nhưng lại không thi triển ra được, khuôn mặt lão ta căng thẳng đến đỏ bừng, Bách Hợp vừa cầm tóc lão ta lên vung vẩy, vừa nhìn Triệu Mẫn, mỉm cười nháy mắt với nàng ấy: “Quận chúa không nhận ra ta sao? Vậy mà ta đã hầu hạ ở bên người Quận chúa nhiều năm rồi.” Nàng thờ ơ nói xong lời này, trong tay lại bắt đầu vận nội lực, đánh nhẹ một chưởng lên người Khổ Đầu Đà, Khổ Đầu Đà không nhịn được, liền há mồm phun ra một ngụm máu, một chưởng này đánh xuống mặc dù Bách Hợp không muốn tính mạng của lão ta, nhưng lại khiến cho võ công của lão ta bị phế đi hơn phân nửa, nếu tận tâm điều dưỡng mười ngày nửa tháng thì vẫn có khả năng miễn cưỡng khôi phục, nhưng tối nay Phạm Diêu đừng mơ tưởng lại vận nội lực nữa.
Triệu Mẫn bị lời này của Bách Hợp dọa đến khuôn mặt nhỏ nhắn biến đổi, võ công của Phạm Diêu cao bao nhiêu trong lòng nàng rõ ràng vô cùng, nhưng chứng kiến Phạm Diêu ở tại trước mặt Bách Hợp lại không chịu nổi một kích, nàng ta chỉ ra một chưởng nhẹ nhàng, thì Phạm Diêu đã liền phun ra m.á.u rồi, có thể thấy được võ công của Bách Hợp cao bao nhiêu. Lúc này Lộc Trượng Khách nhìn thấy hành động của Bách Hợp, trong lòng cũng không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng nhích đến gần bên người Triệu Mẫn, cuống quít thỉnh tội: “Quận chúa thứ tội, tối nay Khổ đại sư đặt bẫy, hại sư đệ và ta để đoạt thuốc giải, chỉ nói vì cứu mẹ con Diệt Tuyệt là tình nhân cũ của lão ta thôi, ta cũng không biết sao nàng ta lại ở trên giường của ta…”
Lúc đầu hắn ta còn có vài phần sắc tâm, nhưng sau khi nhìn thấy võ công của Bách Hợp, thì lúc này dù có háo sắc đi nữa cũng đều thu lại cái ý niệm xấu xa trong lòng kia không còn còn một mảnh, mặc dù tiểu mỹ nhân rất đẹp thế nhưng cũng phải có mệnh để hưởng thụ mới được, Bách Hợp trước mắt rõ ràng cũng không phải là một chiếc đèn đã cạn dầu, lúc này hắn ta nào còn dám sáp đến gần nữa, ngay sau khi phát hiện Phạm Diêu đã bị phế, Lộc Trượng Khách liền biết rõ mình không phải là đối thủ của Bách Hợp, huống chi lúc này sư đệ của mình còn không ở bên người, nơi nào còn dám giấu diếm nữa, vội vàng một năm một mười nói ra hết, Phạm Diêu té xuống đất miệng phun m.á.u tươi, ánh mắt lộ ra vài phần hung ác ngoan lệ.