Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 149.1

Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:19:01
Lượt xem: 6

Trong trong lòng Triệu Mẫn đã hoài nghi, nhưng lúc này chính thức nghe thấy Phạm Diêu mở miệng nói, thì trong lòng vẫn không nhịn được sinh ra vài phần thê lương và oán hận, nàng vừa định muốn nói, thì Bách Hợp lại nhìn Triệu Mẫn mỉm cười: “Quận chúa, ngài thật sự cho rằng Trương Vô Kỵ thích ngài sao? Kỳ thật hắn ta không thích ngươi, đương nhiên, nếu Quận chúa nguyện ý ủy thân cùng hầu một phu với Chu cô nương, Tiểu Chiêu, Chu nhi và những người khác nữa, thì có lẽ Trương Vô Kỵ còn có mấy phần khả năng nạp ngươi.” Triệu Mẫn xuất thân Nhữ Dương Vương phủ, thân phận tôn quý đến cỡ nào, lúc này Bách Hợp lại nói là Trương Vô Kỵ nạp nàng ấy, cho dù trong lòng Triệu Mẫn có thích Trương Vô Kỵ đến cỡ nào đi nữa, thì bởi vì Phạm Diêu, cũng không khỏi đã có chút ngăn cách, thở ra một hơi thật dài, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ta thế mà đã trợ giúp Quận chúa một tay, tiêu diệt người Minh giáo.” Bách Hợp nói xong lời này, thấy Phạm Diêu đang nằm dưới đất lộ ra vẻ oán hận, nàng liền nhìn Phạm Diêu lộ ra một nụ cười, dưới ánh đèn, Hàn thị má đào diễm lệ như lửa, đôi mắt sáng răng trắng tinh thật sự là mê người dị thường, ngay cả Lộc Trượng Khách biết rõ Bách Hợp nguy hiểm, cũng không nhịn được mà hai mắt nhìn chằm chằm, nhưng toàn thân Phạm Diêu lại phát lạnh khắp cả người.

“Lúc này chỉ sợ người của Minh giáo đã đợi ở dưới tháp hạ cứu người rồi đi? Nhị Lão Huyền Minh thực phế vật, thấy tửu sắc thì mắt liền mù lòng liền rối loạn, nếu Quận chúa thật sự muốn lập nhiều đại công cho triều đình, thì sao lúc này không triệu tập binh mã, thừa cơ hốt gọn Minh giáo trong một mẻ?” Bách Hợp liếc sắc mặt tái nhợt của Lộc Trượng Khách, trong lòng đã quyết định lấy mạng của hắn ta, tuy nói nguyên chủ c.h.ế.t là vì bị Phạm Diêu chấn vỡ tâm mạch, nhưng tên này cũng thật sự quá háo sắc, nguyên chủ hơi e sợ hắn ta, vốn Nhị Lão Huyền Minh cũng không phải thứ gì tốt, Lộc Trượng Khách lúc trước không biết đã gây tai họa cho bao nhiêu nữ nhân trong sạch, hành động lần này của cũng không quá đáng, chỉ là trừ hại cho dân mà thôi.

Nghe được lời nói của Bách Hợp, trong lòng Triệu Mẫn giật mình đồng thời lúc này đã không còn hoài nghi gì nữa, nhưng nàng lại do dự không quyết định được, trong lòng mặc dù hận Trương Vô Kỵ hợp mưu với người khác tính kế mình, đáng thương chính mình lại một lòng cuồng dại phó thác cho hắn ta, nhưng Triệu Mẫn đã tình căn thâm chủng, lúc này nơi nào còn có thể phát ra mệnh lệnh được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-149-1.html.]

“Quận chúa, không thể.” Phạm Diêu vừa nghe đến Bách Hợp nói muốn phái người bắt hết người Minh giáo trong một mẻ, trong lòng cực kỳ sốt ruột: “Phạm mỗ đúng thật đã ẩn thân ở phủ Nhữ Dương Vương nhiều năm, nếu Quận chúa trách tội, ta nguyện dùng cái c.h.ế.t tạ tội, chỉ kính xin Quận chúa niệm tình nhiều năm qua Phạm mỗ dạy Quận chúa võ công không quản nóng rét, mặc dù không phải thầy trò, nhưng lại hơn hẳn thầy trò, buông tha cho Minh giáo.” Cả đời lão ta không sợ trời không sợ đất, chính là ngay cả tính mạng của mình cũng đều không để trong lòng, đối xử với mình lại càng có thể xuống tay hung ác, nhưng duy chỉ có Minh giáo là hy vọng của lão ta, nếu hủy, thì Phạm Diêu đã không còn gì luyến tiếc để sống nữa. Lúc này lão ta cực lực muốn ngăn cản Triệu Mẫn, lại không biết nếu hắn vẫn không mở miệng thì còn có khả năng, nhưng một khi mở miệng thì Triệu Mẫn liền nhớ tới trước kia mỗi lần chính mình có tâm sự riêng của con gái, cho rằng lão ta không thể nói, phần lớn đều thích nói với lão ta, hiện tại nhớ tới thật sự xấu hổ dị thường, dưới cơn thịnh nộ nàng ấy thấy Phạm Diêu đã làm bạn bên cạnh mình nhiều năm cũng sẽ lừa gạt mình, nên liền không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Truyền hiệu lệnh của ta, triệu Cung Tiễn Thủ trong phủ đến đây, bao vây Vạn An tự!”

Lúc này Triệu Mẫn vừa mở miệng, trong mắt Phạm Diêu liền hiện lên vẻ tuyệt vọng, lão ta ngồi dậy muốn nhào qua Triệu Mẫn, nhưng chỉ vừa khẽ động, cái mái tóc đã khô vàng kia của lão ta lại bị chân Bách Hợp giẫm lên, Phạm Diêu dốc hết khí lực toàn thân muốn ngồi dậy, nhưng rồi lại té xuống, đầu đụng xuống sàn tháp, một tiếng ‘Bịch’, liền trực tiếp thở hồng hộc.

“Hàn cô nương, ta và ngươi xưa nay không oán không thù, vì sao ngươi lại muốn đuổi tận g.i.ế.c tuyệt Minh giáo như thế?” Đến thời khắc như vậy, Phạm Diêu thật sự không cam lòng, lão ta mở trừng một đôi mắt đỏ bừng, cố gắng nhìn sang Bách Hợp: “Ta ẩn thân trong Vương phủ trước ngươi rất nhiều năm, ngươi chỉ là vào phủ sau, nhìn tuổi tác ngươi cũng còn khá trẻ, chắc hẳn cũng không phải là một cái đinh được Vương gia chôn trong bóng tối, các việc Minh giáo làm đều là đại sự lợi quốc lợi dân, vì sao ngươi muốn làm như thế?”

Bách Hợp nhìn thấy sự không cam lòng và oán hận trên mặt Phạm Diêu, liền cười khẽ một tiếng: “Chỉ là không ưa các ngươi xem nữ nhân thành vật hy sinh, đại sự quốc gia gì ta mặc kệ, các ngươi là muốn hãm hại Lộc Trượng Khách, theo đó lấy thuốc giải, nếu dùng phương pháp khác thì không sao, nhưng hết lần này đến lần khác lại đánh chủ ý lên người một phụ nhân trong nội trạch, tính mạng của nữ nhân không đáng, nhất là lúc các ngươi hoàn thành đại sự lại càng là muốn g.i.ế.c liền giết, ngươi xem nữ nhân trở thành cái gì? Minh giáo làm việc cực đoan tàn nhẫn như thế, ta tất nhiên cũng muốn cho các ngươi không có một chuyện gì thành công, từ nay về sau chia năm xẻ bảy! Sau này nếu có những người khác có thể lại khởi nghĩa liền thôi, nếu không có, cũng chỉ trách vận số của Nguyên triều chưa tẫn, chỉ trách Minh giáo các ngươi xứng đáng bị một kiếp này.”

Phạm Diêu đã nghĩ đến rất nhiều lý do, thậm chí nghĩ tới cao thủ thần bí Bách Hợp này có khả năng là lão quái vật nào đó được triều đình mời ra, nhưng duy nhất chỉ chưa từng nghĩ tới nàng ta chỉ là chướng mắt hành vi lợi dụng cơ nhân của Nhữ Dương Vương hãm hại Lộc Trượng Khách của mình mà thôi, trong nháy mắt n.g.ự.c cuồn cuộn, một ngụm m.á.u suýt nữa phun ra, vốn bản thân lão ta đã bị trọng thương, lúc này tâm tình kích động lại càng làm thương thế nặng thêm, trong thân thể nội lực còn sót lại phân tán khắp nơi, đây chính là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Bách Hợp dùng mũi chân đá vào xương vai hai bên của lão ta, trực tiếp phế đi xương bả vai của lão ta, hủy bỏ võ công của lão ta, tuy nói lúc này đã cứu Phạm Diêu một mạng, nhưng võ công mà chính mình khổ luyện cả đời cứ bị người ta phế đi như vậy, Phạm Diêu cũng không tiếp nhận được.

Loading...