Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 165.2
Cập nhật lúc: 2024-10-20 11:09:02
Lượt xem: 8
Giọng nói này ngược lại chưa từng nghe thấy, bây giờ có thể xuống sông đều là nhân vật hung ác, nhất là sau khi cô quậy một trận mà còn dám tới, lá gan ngược lại cũng không nhỏ, Bách Hợp cười hai tiếng, vừa mở mắt ra, đã thấy lúc này ở trong nước lính tôm tướng cua đang cầm vũ khí đánh nhau với một con khỉ dùng một nhánh dây leo ở bên hông, bên tai còn có một đóa san hô đỏ xinh đẹp đang nhảy trái nhảy phải trốn tránh đùa giỡn một đám lính tôm tướng chạy lung tung.
Giờ đã biết tại sao lại gọi binh lính kém cỏi nhất là binh tôm rồi, lúc này Bách Hợp nhìn thấy một đám tôm cua căn bản không ngăn cản nổi người ta, khóe miệng không khỏi co rút. Có điều trước mắt đúng là một nhân vật hung ác, bởi vậy đám tiểu yêu này không ngăn được cũng là chuyện đương nhiên, cô quát một tiếng, con khỉ kia mới nhếch miệng cười cười, nhảy qua, thấy thần sắc Bách Hợp còn có chút tái nhợt, ngược lại liền cười nói: “Đa tạ lão Long, đã giúp lão Tôn xé lá bùa kia xuống!”
Hắn ta nói xong, liền rất bắt chước con người chắp tay bái Bách Hợp một cái, rồi con mắt liền chuyển qua bên cạnh Bách Hợp bắt đầu nhảy khắp nơi đánh giá.
Lúc này Bách Hợp nơi nào còn không biết con khỉ trước mắt này có khả năng chính là Tôn Ngộ Không bị Phật tổ nhốt dưới núi Ngũ Hành Sơn năm trăm năm, nghĩ đến bởi vì chính mình làm bậy, khiến Thiên Đạo c.h.é.m loạn sét xuống muốn diệt hành vi của cô, không chỉ đánh trúng cô, mà ngay cả Thiên đình cũng bị ảnh hướng, giờ đây một con khỉ bị nhốt dưới Ngũ Hành Sơn được thả ra cũng không phải là chuyện kỳ lạ quý hiếm gì. Dù sao tuy Phật tổ lợi hại, nhưng sao lại có thể hơn được Thiên Đạo?
Nghĩ như vậy, Bách Hợp liền không nhịn được cười ‘Ha ha’: “Ngay cả ngươi mà cũng đi ra? Cái bùa Phật mà Như Lai nhốt ngươi đã bị Cửu Thiên Thần Lôi đánh nát rồi sao?”
Con khỉ vui vẻ gật đầu, vừa mừng rỡ vừa gãi đầu: “Đúng vậy, cũng làm cho cái ngọn núi Ngũ Hành Sơn kia bể làm hai, lão Tôn liền nhảy ra ngoài, may mà có lão đó.”
Bách Hợp nhẹ gật đầu, trong lòng không khỏi thầm vui vẻ, kỳ thật cho dù hôm qua cô không gây loạn, thì con khỉ này cũng sẽ không còn bị nhốt bao lâu nữa, bởi vì cô vừa bị chém, Lý Thế Dân liền bị dọa sợ, Đường Tăng liền phải đi Tây Thiên thỉnh kinh, đến lúc đó khi đi ngang qua Ngũ Hành Sơn cũng sẽ làm tròn danh phận thầy trò với con khỉ này, chính mình chỉ là vô tình thả hắn ta ra trước thời hạn thôi, con khỉ này vậy mà lại đặc biệt đến đây nói cảm ơn. So với Tứ Hải Long Vương, nhất là Tây Hải Long Vương, thì nghĩa khí hơn nhiều lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-165-2.html.]
“Nhờ có lão Long cứu lão Tôn, hôm nay xem như tự do, tên Như Lai kia nhốt lão Tôn năm trăm năm, mấy ngày trước Quan Thế Âm Nam Hải lại còn muốn lừa gạt lão Tôn theo Phật giáo, ha ha, may mắn không nhận tình của họ, nếu không còn phải cực khổ một phen!” Con khỉ nhảy lên, dựng một cái ghế đã bị ngã ở trên đất lên rồi ngồi xuống. Bách Hợp ra hiệu cho tiểu yêu lấy quần áo cho hắn ta thay, lại chuẩn bị rượu ngon món ngon. Ngay tại lúc con khỉ đang vui vẻ vô cùng, thì bên ngoài lại vang lên một tiếng hô lớn: “Kính Hà to gan, còn không mau đi ra nhận lấy cái chết!”
Nghe như thế, Bách Hợp còn chưa kịp đứng dậy, thì con khỉ đã thay quần áo xong nhảy ra, trong miệng phát ra một tiếng tức giận, lắc lắc đầu: “Đáng giận, xem lão Tôn ta thay lão đuổi hắn ta đi!”
Lúc này Bách Hợp đã nghe ra tiếng kêu ở bên ngoài chính là tên anh vợ tiện nghi của cỗ thân thể này – Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận, vì vậy cũng vui vẻ để con khỉ này trừng trị lão ta. Chỉ chốc lát sau, liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết của Ngao Nhuận: “Đại Thánh, Đại Thánh, đừng mà!”
Tiếng kêu càng ngày càng gần, không bao lâu liền nhìn thấy Ngao Nhuận chật vật chạy thục mạng bị đuổi vào, ít nhất Tôn Ngộ Không vẫn còn nhớ trong cung Thủy Tinh này không thể tùy ý sử dụng Kim Cô bổng của bản thân, bởi vậy chỉ dùng quyền đ.ấ.m cước đá, nhưng cũng đã đủ khiến cho tên Ngao Nhuận ngay cả đánh lại cũng không dám này khó chịu.
Trong suy nghĩ của Kính Hà Long Vương, Long Vương bốn bi*n đ*ng Nam Tây Bắc đều là hạng người quen gió chiều nào ngả theo chiều đó, lúc trước khi Tôn Ngộ Không học thành trở về chạy đến Đông Hải Long Vương đòi khôi giáp, cho dù biết rõ ngay lúc đó Tôn Ngộ Không chưa từng lên Thiên đình đại náo, nhưng vì che giấu hành vi của mình, bốn huynh đệ này vẫn gom đủ một bộ áo giáp, giày và vương miện, cuối cùng lại để Tôn Ngộ Không lấy luôn cả Định Hải Thần Châm, ở trước mặt không dám trái lệnh, nhưng sau lưng lại lên Nam Thiên môn kiện con khỉ này, lần này mình đại náo Cửu Thiên, khiến cho Cửu Thiên Thần Lôi đánh xuống, Kính Hà nhỏ như vậy mà đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thì có thể nghĩ Tứ Hải Long Vương đã bị tổn thất lớn đến bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, Bách Hợp liền không nhịn được cười thầm, bộ dáng có chút hả hê.
“Kính Hà, cứu mạng.” Lúc Ngao Nhuận nhìn thấy Tôn Ngộ Không thì đã liền hô ‘Không xong’, lúc này quả nhiên bị Tôn Ngộ Không đuổi đánh chạy loạn khắp nơi, lão ta nhìn thấy Bách Hợp liền không nhịn được kêu một tiếng, nhưng Bách Hợp lại cố tình muốn cho lão ta ăn chút đau khổ, trong nội dung vở kịch tuy con rồng già này nhận nuôi Kính Hà Long Hậu và Đà Khiết, nhưng cuối cùng lại để cho bọn họ đều không nhận được kết cục tốt, trong lòng nguyên chủ cũng oán tên anh vợ này, huống chi Tôn Ngộ Không có chừng mực, đừng thấy dã tính của con khỉ này còn chưa hết, nhưng lại là người ân oán rõ ràng, suy nghĩ lại càng thông minh cổ quái, hắn ta tối đa chỉ đánh Tây Hải Long Vương một trận nếm mùi đau khổ thôi, tuyệt đối sẽ không lấy mạng lão ta, vì vậy Bách Hợp vừa ngồi xem trận khôi hài này vừa cầm linh quả ăn, không bao lâu sau, con khỉ đánh rồng xong trở về, vẻ mặt vui mừng: “Ha ha ha, con rồng già kia cũng quá vô dụng, lúc này lại ngất đi bị người ta nâng xuống rồi, đã lâu không hoạt động gân cốt, hôm nay chơi đùa một trận mới thấy thống khoái, thống khoái ah!”