Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 201.1
Cập nhật lúc: 2024-10-23 21:14:22
Lượt xem: 4
Để cho Bách Hợp có chút thất vọng, không biết có phải do nơi này có quá nhiều người không, mà bọn Hải hoàng thú không xuất hiện, ngay cả con Hải hoàng thú mà cô thân cũng không thấy bóng dáng. Lúc ánh nắng sáng sớm chiếu trên mặt biển, trên thuyền Nhà họ Bàng chủ bắt đầu vang lên âm nhạc, không biết đám pháp sư hệ tự nhiên dùng phương pháp gì làm xuất hiện trận mưa hoa hồng nhạt, mỗi người đều nghĩ mọi cách để thăm dò, nhìn về phía thuyền nhà họ Bàng chủ, muốn xem tiểu mỹ nhân Bàng Lị Lị nổi danh trên hải dương thế giới.
Bách Hợp mất mát ngồi trên thuyền, đằng trước chi chít đều là thuyền lớn, cô nhìn không tới tình cảnh phía trước, nhưng có thể tưởng tượng được là lúc này trên mặt Bàng Lị Lị vui mừng tươi cười thế nào.
“Tôi cảm tạ trời cao đã để cho tôi cùng Ma Ngang gặp nhau, điều này nhất định là do ông trời an bài…” Đến phiên Bàng Lị Lị mở miệng nói chuyện, cô ta thâm tình thổ lộ qua loa phát thanh, cái âm thanh nhẹ nhàng ngọt ngào kia đều lọt vào tai mỗi người, đều khiến người say mê, ngay cả rất nhiều nữ hải tặc hung thần ác sát cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt hòa nhã.
“Làm sao thế?” Tình cảnh náo nhiệt đằng trước càng lộ ra vẻ yên tĩnh của Bách Hợp bên này, Lý Yến Tu đi đến bên cô rồi ngồi xổm xuống, lúc này Bách Hợp không khỏi thấy an tâm, cô tựa đầu trên tay Lý Yến Tu, tựa như cảm giác được dường như trong khoảnh khắc đó người Lý Yến Tu cứng ngắc, không khỏi bật cười ‘phụt’ một tiếng: ” Anh Lý, anh có cho rằng lúc này tôi rất buồn cười?”
Cô cho rằng có thể dựa vào nhóm Hải hoàng thú nhưng chúng cũng không xuất hiện, Bách Hợp sẽ không trách chúng. Tụi nó dù thông minh cũng chỉ là thú, không hiểu được bản chất phức tạp của con người, huống chi người trước mắt nhiều như vậy, phóng mắt nhìn lại đều là thuyền hải tặc chen chúc nhau, cho dù là thực lực Hải hoàng thú cao cường, nhưng chỉ một đám thì có thể so được cái gì?
Nhà họ Bàng vì con gái là Bàng Lị Lị được danh xưng tiểu công chúa mà đặc biệt mời tới mười vị nguyên tố pháp sư, muốn bảo vệ hôn lễ tiến hành bình thường, cùng với bình an của con gái. Trên thực tế có hải quân cùng nhà họ Bàng như thế, căn bản không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ đắc tội nhà họ Bàng và hải quân, không có hải tặc nào dám đánh liều rước lấy mạo hiểm này, mà ngay cả rất nhiều người ở đây cũng không dám, thì tại sao tụi Hải hoàng thú lại xuất hiện ở nơi này được?
“Sẽ không, chỉ cần đã làm thì tuyệt không hối hận, cô yên tâm, ngày sau tôi không dám cam đoan, nhưng hôm nay tôi tất sẽ để cô rời đi an toàn, bất kể cô náo như thế nào.” Lý Yến Tu ở ngoài sửa phong ấn đã lâu, người như anh không thể ngây người ở lâu trong thế giới này dài, vì thế giới pháp tắc không tha anh, cho dù anh tạo ra nó. Anh lúc trước sẽ không ở lại, nếu không thế giới sẽ sụp được. Vốn là nên rời đi sớm đấy nhưng lại không biết vì sao, hay bởi vì một người mà khiến mình dừng bước chân muốn ly khai, loại cảm giác này khiến cho Lý Yến Tu có chút cảnh giác, nhưng tiếc là anh không thể phớt lờ chuyện ngốc nghếch như vậy.
Không thể trì hoãn nữa, lời anh nói không phải là đùa giỡn, anh sẽ đưa Bách Hợp rời khỏi, nhưng đồng nghĩa anh cũng sẽ rời đi. Câu nói kế tiếp Lý Yến Tu lại không nói nên lời, không biết tại sao, nói đến việc rời đi anh cảm thấy ngoại trừ cô gái nhỏ kia có thể luyến tiếc, thì thật ra anh cũng giống vậy, thấy có chút tiếc nuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-201-1.html.]
Bách Hợp thấy hơi mất mát khó chịu trong lòng, nghe được lời này của Lý Yến Tu, đột nhiên lúc ấy thấy sáng lên, trong mắt cô vốn đang ẩm ướt nhưng ngay lúc đó lại phát sáng. Cô biết rõ Lý Yến Tu thời gian qua, nói được thì làm được. Nhiều năm như vậy, kỳ thật cô không hiểu Lý Yến Tu, nếu như anh có thể đưa mình rời khỏi, tự nhiên là anh có cách. Sau lưng đã có một người như vậy ủng hộ, Bách Hợp không biết làm thế nào, cảm thấy tràn đầy phấn khích đứng lên.
Cô đứng dậy, bắt gặp Lý Yến Tu cũng mỉm cười đứng lên, Bách Hợp một tay nhào vào trong lồng n.g.ự.c anh, ôm chặt anh một cái: “Cảm ơn anh.”
Ngoài việc từ đầu cứu cô, đã dạy cho cô rất nhiều thứ, ở bên như là thầy, là bạn, cũng là thiên thần hộ mệnh.
Lúc đầu thân thể Lý Yến Tu có chút cứng ngắc, nhưng sau lại mềm ra, anh nhẹ nhàng sờ đầu Bách Hợp, thở dài một hơi, con mắt dài nhỏ hướng phía Nhà họ Bàng nhìn thoáng qua, suy nghĩ phức tạp trong mắt rất nhanh bị anh xua đi, lại biến thành bình thản.
Đầu kia Bàng Lị Lị vẫn còn dùng ngữ điệu nhu hòa kể về tình yêu của mình, bỗng ngay lúc đó có người kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) hô: “Đại soái đến rồi, đại soái đến rồi!”
Trong một hồi oanh động của thuyền hải tặc, giọng nói của Bàng Lị Lị dừng lại. Cách đó không xa, một chiến hạm màu trắng chậm rãi hướng bên này tới. Lúc này một đám hải tặc hung ác thế mà lại chủ động lái thuyền ra tạo thành lối đi, tập thể đám hải quân hát lên quân ca, trong tiếng ca hùng hậu, chiến thuyền hướng bên này mà đi qua. Bách Hợp không nhìn tới tình cảnh đối diện, cô cũng không nhìn thấy đám hải quân cùng đại soái được mọi người kêu gào ủng hộ, cô mỉm cười với Lý Yến Tu, hít thở sâu một hơi, đề khí lên, bay tới chỗ nhà họ Bàng:
“Bàng Lị Lị, tôi đến rồi!”
Tuy hiện tại pháp thuật không sánh bằng người khác, nhưng có Cửu Dương Thần Công làm nền tảng, cô còn có khinh công với kiếm thuật cao siêu, lúc trước giúp cô bay ở giữa không trung đã hấp dẫn một số ánh mắt. Bách Hợp nhảy tới trên đỉnh buồm chiếc thuyền hải tặc cao lớn nhất, đứng thẳng rồi chợt hướng về phía nhà họ Bàng cách đó không xa hơi nở nụ cười: “Bàng Lị Lị, tôi đến rồi.” Cô lại lặp lại một lần, dường như chỉ có vậy mới làm nội tâm đang nghẹn của cô được giải tỏa.
Đứng tại nơi cao nhìn xuống, cơ hồ tất cả đều ở trong mắt, vừa may tên đại soái hải quân kia đến, nên hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây, Bàng Lị Lị không nói chuyện qua loa, lời này của Bách Hợp rất dễ dàng truyền vào lỗ tai mọi người nơi này.