Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 218: Nữ vương và tiểu bạch hoa 9
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:16:59
Lượt xem: 4
Nửa đêm, lúc đang ngủ say thì n.g.ự.c nặng trĩu giống như bị một ngọn núi lớn đè lên vậy, mùi rượu nồng nặc quanh quẩn ở chóp mũi Bách Hợp, khiến cô choáng váng. Một cái tay lục lọi ở bên hông cô, muốn chui vào trong. Đầu ngón tay lạnh như băng đụng phải da thịt ấm ám khiến cho Bách Hợp rùng mình một cái, lập tức tỉnh lại.
“Nghe nói cô muốn hỏi thăm tin tức của tên họa sĩ nghèo kia?” giọng nói có chút khàn khàn của Mục Kiêu vang lên, lúc nói đến một chữ cuối cùng, âm cuối cao lên, giống như là đ.â.m thẳng vào lòng người khiến cho người khác không tránh khỏi cả người cũng run run một chút. Lúc này hai tay Bách Hợp bị anh đè trên đỉnh đầu, áo đã bị kéo xuống dưới ngực, để lộ ra bộ n.g.ự.c nhẵn nhụi, đầy đặn.
Mục Kiêu đã biến mất mấy ngày lại vào lúc này trở lại, cô đoán trước quả không sai. Đầu óc Bách Hợp đang mơ hồ lập tức tỉnh táo lại, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì đôi môi ấm áp và ướt át mang theo mùi rượu đã ập tới bên khóe môi cô. Trên người anh còn mang theo mùi son phấn và nước hoa trộn vào nhau khiến cho Bách Hợp không nhịn được suýt nữa nôn ra. Cô muốn giãy giụa nhưng Mục Kiêu áp chế cô càng chặt hơn. Trong lòng Bách Hợp nôn nao khó chịu, răng lưỡi của anh không hề ôn nhu mà cạy môi của cô ra, đầu lưỡi bắt đầu phớt qua mỗi chỗ trong cổ họng của cô, mùi rượu khiến cô không chịu được cảm giác buồn nôn, lập tức không biết sức lực từ đâu ra lại đem Mục Kiêu đẩy ra, khom người liền bắt đầu nôn ra bên cạnh.
“Tạch” một tiếng, đèn ở đầu giường trong phòng lập tức được vặn lên, sắc mặt Mục Kiêu âm trầm đáng sợ, trong mắt như là có bão tố. Anh thu lại sát ý trong mắt, tựa như một khắc sau thì anh sẽ ra tay vậy. Bách Hợp cố nén một đợt cảm giác buồn nôn tiếp theo dâng lên, đang muốn mở miệng nói xin lỗi nhưng mà lúc này không thể mở miệng. Nếu cô mở miệng thì sẽ phun ra mất, chỉ đành làm bộ dạng đáng thương nhìn Mục Kiêu một cái. Mặc dù có chút sợ bộ dạng của anh lúc này, nhìn anh đã đang đưa tay sờ lên eo, Bách Hợp có thể cảm giác được sát khí nồng đậm kia. Sau khi uống rượu thì so với ngày thường Mục Kiêu càng thêm nguy hiểm nhưng cô do dự một chút cũng không nhịn được nữa, lúc này nếu cô dám phun ra trong phòng thì tuyệt đối có khả năng Mục Kiêu sẽ lấy mạng cô.
Cô chỉ đành lấy tay bụm miệng, vội vàng chạy về phía nhà vệ sinh, định sau khi nôn xong mới nói xin lỗi anh, khiến cho tên thần kinh này có thể tha thứ cho cô.
“Bị tôi hôn một cái liền nôn như vậy sao?” Bách Hợp còn đang ôm bồn cầu nôn đến chảy nước mắt nước mũi thì Mục Kiêu đã cầm trong tay một con d.a.o găm màu đen chơi đùa giữa các ngón tay: “Đàn em mới đưa tới con d.a.o này, xem thử có sắc bén không.” Anh mỉm cười, bên khóe miệng lộ ra nụ cười mê người nhưng trong mắt lóe lên tia hàn quang, ánh mắt rơi vào trên ngón tay Bách Hợp đang vịn vào bồn cầu, trong mắt không hề che dấu ý định để cho cô thử qua độ sắc bén của lưỡi dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-218-nu-vuong-va-tieu-bach-hoa-9.html.]
Cả người Bách Hợp run lẩy bẩy. Người đàn ông này là một phần tử nguy hiểm từ đầu đến chân, là một tên điên! Cô lại há miệng nôn tiếp, nếu như không phải bởi vì trong bồn cầu có mùi mà cô nôn ra thì lúc này Mục Kiêu đã đi vào. Nhưng Bách Hợp cũng không dám kéo dài vì sợ nếu mình kéo dài thêm thì Mục Kiêu sẽ phi luôn d.a.o tới. Trong lòng cô lại mắng thầm mấy câu, đột nhiên cũng không biết nghĩ tới điều gì, đứng dậy xả bồn cầu rồi lấy nước rửa mặt và miệng. Cô thấy một cái hộp trên bàn trang điểm của mình, quay đầu nhìn Mục Kiêu một cái: “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi mang thai rồi…”
Cô nước mắt lưng tròng, giống như là vừa đau lòng lại khó chịu còn kèm theo vài phần hoảng sợ. Khó chịu là giả nhưng ngược lại đau lòng lại là thật. Nhiệm vụ lần này càng ngày càng khó khăn hơn, lần này gặp phải đối tượng nguy hiểm còn muốn c.h.ặ.t t.a.y vợ mình, lần sau không biết cô còn gặp phải loại tình huống nào, Bách Hợp quả thật cũng có chút sợ. Sau khi nói xong lời này, nhìn thần sắc Mục Kiêu lập tức ngây ngô, ngơ ngẩn, tia m.á.u đỏ trong mắt cũng rút đi mấy phần, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm. Cô thận trọng lại gần anh, thấy anh vẫn dựa vào khung cửa không nhúc nhích liền thử thăm dò đưa tay bám vào cổ anh, giọng nói có chút run run: “Anh vừa đi là đi liền mấy ngày, vừa trở về là đã hung dữ với tôi như vậy, cho dù anh không nghĩ đến muốn có đứa bé này thì cũng nên thấy tôi mang thai như vậy, không thể lại hung dữ với tôi nữa.”
Chân mày Mục Kiêu cau lại, thần sắc trên mặt không giống như trước, ngược lại từ từ có chút ác liệt. Anh nhìn chằm chằm Bách Hợp, sau đó xoay thân thể của Bách Hợp một vòng trong n.g.ự.c mình đồng thời tra d.a.o dăm vào vỏ.
“Mang thai?” trong giọng nói của anh có vài phần cổ quái, cảm giác được thân thể phụ nữ mềm mại trong n.g.ự.c mình, cúi đầu nhìn theo ánh đèn trong phòng tắm thấy người phụ nữ này gần đây đã thay đổi rất nhiều, Mục Kiêu đột nhiên phát hiện mình có chút không hiểu cô ấy.
Cô ấy so với trước kia khiến cho mình cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, không như trước nhìn thấy anh chỉ biết run run như trước, sẽ nũng nịu, ở trên giường cũng phối hợp cực tốt. Anh nghĩ tới đây liền đưa tay nắm lấy m.ô.n.g của cô, tiếp tục sờ lên đến vòng eo xinh đẹp. Vòng eo vẫn còn rất nhỏ, cưới cô đã hai tháng nhưng một tháng này cô giống như có chút thay đổi, vóc người so với thân thể lúc thiếu nữ mới kết hôn cứng nhắc mà nói thì có mị lực rất nhiều, không giống như dáng vẻ mang thai nhưng dù sao cô ấy cũng không có gan để lừa gạt mình.
Đứa bé này thật ra thì Mục Kiêu cũng không dự định có, cho dù anh không sử dụng bất kỳ biện pháp gì nhưng thời gian trước anh uống thuốc rất nhiều, hơn nữa do nguyên nhân lúc đầu Tần Bách Hợp không nghe lời cho nên đã mấy lần anh bắt cô uống thuốc, hơn nữa liều lượng cũng không nhỏ. Đứa bé này đến không đúng lúc nhưng nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô lúc này, Mục Kiêu lười biếng mặc kệ cho cô tựa vào người mình.