Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 225.1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:21:47
Lượt xem: 5
“Phong Bách Hợp, hai ngày nay mày đi đâu? Có biết hay không tụi tao rất nhớ mày, không thấy mày, trong lớp thiếu đi một đứa nhặt rác, đồ Nhã Lan ném đi cũng không có ai nhặt ha.” Cô ta vừa nói ra câu này, mọi người liền cười phá cả lên, Nguyên Nhã Lan ngồi giữa lớp học cũng xoay đầu lại cười cợt, cô ta một tay trắng nõn chống cằm, cứ cho là cách hơn vài mét, Bách Hợp vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt trơn bóng như ngọc của cô ta, cùng với móng tay như chạm ngọc kia, vừa nhìn liền biết chính là đứa trẻ sống trong nhung lụa.
Trong ngăn bàn của cô truyền đến một cỗ mùi thối, lần trước bởi vì buổi trưa cô rời đi lại không có lên lớp, cho nên đồ của cô cũng không mang về, lúc này khóa trên bàn bị người ta cạy ra, có thể nghĩ đồ bên trong hẳn là không giữ được rồi. Bách Hợp khẻ mỉm cười, đầu cúi thấp xuống, một tay kéo bàn học ra, chồng sách lúc này đã bị một đống đồ vật buồn nôn phủ lên, mùi thối chính là từ chỗ đó truyền tới.
Đứa con gái ngồi phía trước vẫn còn toét miệng cười, vẻ mặt châm chọc nhìn chằm chằm cô, Bách Hợp nhớ mang máng đây chính là một trong những đứa con gái lần trước từng đánh mình, là đứa ngày thường hay nịnh hót Nguyên Nhã Lan nhất. Cô nhìn thoáng qua phía thùng rác, thấy bên trong là túi nilon đã dùng qua bị người khác vứt đi, cô nhặt lên, đôi mắt của đứa con gái đằng trước cười giống như trăng rằm: “Nhìn xem, đội trưởng đội nhặt phân lại tới rồi, vừa tới liền bắt đầu làm việc rồi, các anh em, chúng ta còn không nhanh tặng vài đồ tốt cho nó.”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong phòng liền cười rầm rộ, có người cầm sẵn phế phẩm đã sớm chuẩn bị, lúc đang muốn ném qua chỗ Bách Hợp, Bách Hợp nhanh chóng cầm sách bên trong ra, đổ ập xuống mặt của đứa con gái đằng trước.
“A…” Một tiếng hét chói tai vang lên, đứa con gái giống như phát điên lấy ra đồ đang rớt ở trên mặt, gò má trắng nõn nguyên bản của cô ta dính lên một bãi không biết là phân của loài động vật nào đã có chút khô, hai mắt lúc này đều không mở ra được, dáng vẻ vô cùng chật vật, mở miệng liền nôn khan hai tiếng.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều ngây dại người ra. Bách Hợp đem đồ trong tay mình đập một cái lên mặt đứa con gái, lúc này mới cười cười khinh miệt: “Về sau bớt cầm mấy đồ rác rưởi này lừa phỉnh tao, tao có nhặt cũng không nhặt đám rác này của chúng mày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-225-1.html.]
Cô giống như là biến thành một người khác vậy, một đám con trai con gái đều sửng sốt, động tác trên tay đều ngừng lại, miệng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, nhất thời trong phòng học chỉ nghe thấy tiếng nôn mửa, tiếng khóc lóc cùng tiếng thét chói tai của đứa con gái trên mặt còn dính vật bài tiết kia, sau một lúc lâu có người nhìn ra bên ngoài, hô lên: “Cô giáo Hoàng tới rồi.”
Đứa con gái kia nghe thấy, lấy tay lau mặt, lại nhìn bàn tay như ngọc của mình, quay đầu oán độc nhìn Bách Hợp, đột nhiên há miệng khóc “oa” một tiếng chạy đi.
“Cô giáo, Phong Bách Hợp quá ức h.i.ế.p người rồi.” Có người đứng lên mách lẻo trước, chỉ vào Bách Hợp, đem chuyện vừa mới xảy ra nói lại một lần. Chân mày cô giáo chủ nhiệm thoáng cái nhíu lại, ánh mắt nhìn Bách Hợp giống như thấy một khối u ác tính, vẻ mặt chán ghét: “Phong Bách Hợp, em có thể yên tĩnh một lát được không? Người như em nếu không muốn đi học thì cút ra khỏi phòng học đi!” Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên hết sức nghiêm nghị, lúc mọi người vốn đều cho rằng Bách Hợp nhất định không chịu được ngữ khí kiểu này, cô ngược lại coi như không nghe thấy, lần nữa ngồi xuống, cũng giống như bị kinh hãi: “Ôi chao, năm trăm tệ tôi để trong phòng học không thấy đâu rồi, ai trộm mất của tôi rồi.”
Nghe thấy cô không thấy tiền đâu, mọi người đều nhịn không được bật cười, có đứa con gái ngày thường luôn theo bên cạnh Nguyên Nhã Lan chua ngoa nói: “Mày cũng có tiền sao? Với cái dạng nghèo kiết hủ lậu như mày á.”
Cô giáo chủ nhiệm cũng không khỏi có chút buồn cười, Bách Hợp nhìn đứa con gái vừa nói chuyện, giống như có chủ ý: “Hiện tại quả thực không có tiền, nhưng mà rất nhanh tôi liền có tiền rồi, bạn học Vương, tôi nhớ là bạn từng đánh tôi, còn chưa tìm bạn đòi tiền thuốc men đâu, bạn một khi bồi thường, không phải là tôi liền có tiền sao?” Lời nói thẳng thắn hùng hồn của cô khiến cho đứa con gái vừa mở miệng kia ngẩn ngơ, nguyên bản Nguyên Nhã Lan đang ngồi xem náo nhiệt nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, một tay tự mình lôi túi trong ngăn kéo ra, sau khi lấy ra một cái ví da liền rút ra một xấp tiền: “Cầm lấy, coi như là bồi thường.”
Xấp tiền kia xem chừng gần một nghìn tệ, cho dù là đám bạn học trong lớp đa số xuất thân không đơn giản, có thể thấy Nguyên Nhã Lan lại sẽ cầm tiền đưa cho Bách Hợp, trong lòng đều có chút ghen tị: “Tiền của Nguyên tiểu thư mà mày cũng dám cầm, chỉ bằng mày, cũng xứng à!”