Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 227.1

Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:23:24
Lượt xem: 5

Mấy ngày nay Bách Hợp có thời gian liền dạy cậu một số việc đơn giản, đối xử với cậu giống như đứa nhỏ. Cô làm qua mấy lần nhiệm vụ cũng có chút kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, có lúc Phong Lệ Dương không nghe lời, cô liền quất cho mấy cái, cậu bị đau cũng sẽ nhớ kĩ, lúc này liền biết thấy phụ nữ lớn tuổi thì kêu dì, nhìn thấy người trẻ tuổi thì gọi chị, nhỏ tuổi thì gọi em, sẽ không còn bộ dạng ngốc nghếch mà sống cuộc sống không thể tự lo giống như trước đây.

Bách Hợp gật đầu, đám người Nguyên Nhã Lan cố ý cô lập cô, nhưng may cô có tiền, dẫn theo Phong Lệ Dương xuống lầu đến nhà ăn tự mình chọn đồ ăn. Lúc đưa hắn về phòng lại dặn dò hắn xem TV xong thì đi ngủ, rồi mới về phòng của mình.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Bách Hợp đợi đến tầm hai ba giờ sáng, lúc này mới thay quần áo, lại cầm một cái hũ đựng côn trùng, rồi mới ra khỏi phòng. Toàn bộ sơn trang ôn tuyền lúc này đã không còn náo nhiệt như ban ngày, vô cùng yên tĩnh, Bách Hợp cẩn thận tránh né tia hồng ngoại điện tử chiếu xạ. Sau khi ra khỏi thôn trang, liền nhắm ngay hướng trong núi đi tới, mùa này chính là mùa nhiều côn trùng, côn trùng trong núi còn nhiều hơn nữa, Bách Hợp vừa mới rắc xuống bột phấn hấp dẫn côn trùng, chẳng mất bao lâu, một đám côn trùng chi chít lần lượt bò ra, nhiều con vừa vào trong hũ liền nằm yên không nhúc nhích, Bách Hợp ngồi một bên lặng lẽ nhìn, cẩn thận khống chế tiếng hít thở của mình rồi luyện nội công.

Cũng không biết trải qua bao lâu, côn trùng bò vào trong hũ ngày càng nhiều, từng con từng con ngọ nguậy. Lúc này cô lại nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân, nghe tiếng động dường như có năm sáu người, tiếng bước chân vô cùng hỗn loạn, cách bên này hẳn còn hơn mấy chục mét. Nhưng bởi vì sau khi cô luyện công tai thính mắt tinh, lại thêm ban đêm yên tĩnh, cho nên cô mới nghe thấy rõ ràng mà thôi. Bách Hợp vốn định không quan tâm, đột nhiên lúc này nghe thấy tiếng người thét chói tai truyền tới, tiếp đến tiếng bước chân liền huyên náo hẳn lên, một người đàn ông phát ra tiếng rên rỉ, sau đó truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống.

Bách Hợp mở mắt ra, đứng lên vỗ vỗ vụn cỏ dính trên người, đi tới hướng tiếng động vừa nghe thấy. Chỗ ấy có một người đàn ông trẻ tuổi đầu đầy mồ hôi, đang cắn chặt răng ngồi đó. Lúc này anh đang xé vạt áo của mình thử buộc lại trên chân, vén ống quần dưới lên, trên bắp chân của anh là hai cái lỗ răng đang âm ỷ chảy máu, tựa hồ nghe thấy động tĩnh, người đàn ông trẻ tuổi liền ngẩng đầu lên, tóc cua đầu đinh, mắt sáng như đuốc, lông mày sắc bén mà lại rậm rạp, một đôi mắt to lúc này hiện đầy tia máu, chiếc cằm cương nghị căng chặt, lộ ra vài phần khí thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-227-1.html.]

Hiển nhiên là không ngờ tới vào lúc này, trong núi vẫn còn có người đi qua, lông mày của người đàn ông trẻ tuổi có chút nhíu lại, giống như cảnh giác nhìn Bách Hợp, cơ mặt của anh lúc này có chút co quắp, rõ ràng đang nhịn đau, nhưng anh lại không hét lên, bên cạnh người hắn là cái xác của con rắn đã phân thành hai đoạn, đầu của nó bị giẫm nát thành bùn chôn vùi trong lớp đất, cái đuôi lúc này vẫn còn đang khe khẽ lay động (ngoe nguẩy), xem chừng người đàn ông này vừa nãy bị nó cắn.

“Kim hoàn xà (rắn cạp nong) à.” Bách Hợp ngồi xổm trước mặt người đàn ông, một bên vặn cái đuôi còn đang ngoe nguẩy nhìn một cái, vẻ mặt tiếc rẻ: “Vậy mà gặp phải ở bên này, chắc bị tôi dẫn dụ đến.” Chân mày Bách Hợp cau lại, rắn cạp nong ở trong núi cũng coi như hiếm thấy, nếu như có thể cho cổ độc ăn coi như là tốt nhất, chắc bị mùi vị bột phấn cô rắc xuống hấp dẫn tới, đáng tiếc chưa đến được chỗ cô bố trí thì đã bị đám người kia làm cho kinh động, chưa đến nơi liền toi mạng rồi.

Chân mày người đàn ông trẻ tuổi cau lại, liếc mắt nhìn Bách Hợp: “Em dẫn dụ tới?” Lúc anh nói thì khóe miệng hơi co quắp, cho dù lúc này mồ hôi đầy đầu nhưng Bách Hợp vẫn nhìn ra được sự trẻ trung ẩn hàm dưới gương mặt kia, đó là một khuôn mặt tuấn mỹ (đẹp trai).

Mặc dù nửa đêm canh ba đám người này chạy vào trong núi cũng coi như là tự tìm đường chết, nhưng sự việc rốt cuộc cũng liên quan đến mình, nếu không đi qua cũng coi như xong, hiện tại xác thực nhìn thấy, không quản cũng không được, Bách Hợp duỗi tay sờ chân hắn, người đàn ông ra tay nhanh như chớp, lập tức bắt được cổ tay cô, hai mắt híp lại, vẻ mặt có chút nguy hiểm: “Em muốn làm gì?”

Giọng nói của anh trầm thấp, dù cho lúc này có bị thương nhưng Bách Hợp vẫn có thể cảm thấy bắp thịt cánh tay anh gồng lên, giống như một con báo đang ẩn náu, phảng phất cô một khi có chút động tĩnh gì, cánh tay này sẽ duỗi ra bóp chặt cổ cô. Lòng bàn tay anh có rất nhiều vết chai, nhưng nhìn bộ dạng cũng không giống thôn dân, lúc này cho dù anh có chật vật ngồi dưới đất, vẫn như trước có thể nhìn thấy khí chất của anh, rõ ràng là được nhận sự giáo dục vô cùng tốt từ gia đình, người trong thôn cũng không dưỡng ra được một người như anh dù là ẩn nhẫn, lại không che giấu được khí thế. Trên người anh khoác một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phía dưới lại kết hợp với quần dài thoải mái, gấu quần đến mắt cá chân được nhét vào trong giày, lộ ra hai chân thon dài hữu lực, trong áo sơ mi ẩn hiện cơ bắp, từ ánh mắt của anh xem ra hẳn là một người luyện võ.

Loading...