Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 258: Tình mẹ trong lao lý (7)
Cập nhật lúc: 2024-10-27 08:56:59
Lượt xem: 6
Tất cả những quản lý trại giam đều cảm thấy sự việc mất điện toàn bộ rất kỳ quặc, cần phải kiểm tra xem có tù nhân nào thừa cơ hội mất điện này mà vượt ngục hay không. Tuy bao quanh khu vực trại giam là hàng rào lưới điện rất cao, nhưng họ cũng rất sợ có vài kẻ lợi dụng việc mất điện mà trốn khỏi trại giam. Mọi thành viên của bộ phận quản lý trại giam đã thấy màn hình các thiết bị giám sát đều đột nhiên tối đen, cho nên chỉ cần sơ sảy một chút, chủ quan một chút, thì bọn họ là những kẻ xui xẻo gánh trách nhiệm cho sự chủ quan này.
Điều quan trọng cần làm nhất bây giờ là điều tra xem sự cố mất điện này là sự cố ngoài ý muốn hay có kẻ cố ý gây ra. Sau khi khởi động nguồn điện dự phòng, đèn bật sáng. Các quản lý trại giam sau khi điều tra rút ra kết luận: sự cố là ngoài ý muốn, có con chuột chạy vào trong trạm biến áp, mới dẫn đến sự cố ầm ĩ lần này. Sự việc chỉ có vậy mà dọa đám cai ngục sợ toát mồ hôi.
“Yên lặng! Đây là sự cố ngoài ý muốn, sẽ sáng lại ngay.” Các cai ngục liên tục lặp đi lặp lại câu nói này trên loa phát thanh của trại khi thấy đội nữ tù nhân la ó.
Trưởng ngục giam vô cùng quan tâm tới sự cố lần này, nên đã tự mình dẫn đội tuần tra khắp trại giam. Khi đi ngang qua căn phòng giam của Bách Hợp, trưởng ngục giam nhìn thấy Taylor đang ngồi ôm bản vẽ, ở sát phía trong giường im lặng không cử động, cảm giác của ông ta giống như nhìn thấy một con quái vật vô cùng đáng sợ. Kế đến, ông ta lại nhìn thấy Bách Hợp ngồi phía sau, thế là vị trưởng ngục giam vội vàng dẫn đoàn tuần tra đi tiếp, ý đồ tìm kiếm moi móc chứng cứ cũng không thấy. Điều này khiến Bách Hợp không nói nên lời.
“Cô thật thông minh” – Taylor vốn luôn im lặng lại mở miệng thốt ra vài chữ quý giá. Rõ ràng cô bé này không thường xuyên nói chuyện, mặc dù giọng của Taylor khá đáng yêu nhưng lại hơi gượng gạo – “Cô nhận ra từ bao giờ?”. Giọng nói của Taylor thể hiện tâm tình của cô bé, có chút thô lỗ, có chút bất an. Taylor nghịch mái tóc dài của mình, rồi lấy tay vuốt lọn tóc vương trên má ra đằng sau tai. “Cho cô”. Taylor mở cuốn sổ, xé một tờ, đưa cho Bách Hợp.
Bách Hợp giật mình. Nói thật ra hai người ở chung phòng giam đã hơn mấy tháng, Taylor chưa bao giờ mở mồm ra nói chuyện với cô, khiến cô cảm giác người này im lìm như một con ma vậy. Kể cả là ở trong cùng phòng giam nhỏ hẹp, Taylor cũng chẳng bao giờ gây ra tiếng động, đi lại không phát ra âm thanh, nửa đêm cũng chẳng thèm ngáy lấy một tiếng. Lúc đầu Bách Hợp cảm thấy cô bé này hơi âm trầm, nhưng chắc dễ ở chung. Đương nhiên nếu hôm nay cô không nhận ra việc Taylor muốn xuống tay g.i.ế.c mình, chắc cô vẫn nghĩ Taylor là người dễ ở chung. Không biết có phải một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng hay không, mỗi khi Taylor đưa đồ, mặc dù biết rõ trong tù không thể nào có những đồ nguy hiểm, nhưng mà Bách Hợp vẫn phải dè chừng vì kiểu người như Taylor biết đâu lại có cạm bẫy trong đồ cô bé đưa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-258-tinh-me-trong-lao-ly-7.html.]
Taylor lúc nào cũng tỏ thái độ vô cùng vô cùng coi trọng quyển vở của mình, ai cũng không cho liếc nội dung lấy một cái. Thế mà lúc này cô bé lại xé một tờ đưa cho cô.
“Cho cô” – Taylor thấy Bách Hợp không nhận lấy tờ giấy, môi nhỏ lại mấp máy, thái độ cố chấp như một đứa trẻ. Bách Hợp hơi do dự. Mặc dù thâm tâm cô cảm thấy khúc mắc với việc Taylor có ý đồ g.i.ế.c mình, nhưng chỉ là do dự một tí thôi, cô vẫn chìa tay ra nhận lấy tờ giấy trên tay Taylor.
Hành động nhận giấy của Bách Hợp làm cho Taylor vui vẻ hơn một chút. Chính bản thân Taylor chắc cũng không nhận ra, khi cô bé cười giống như hoa quỳnh nở, bởi vì ít cười cho nên sẽ khiến người khác cảm thấy kinh diễm. Bách Hợp mở trang giấy ra. Giấy vừa mới bị người đụng chạm qua, nên tờ giấy cũng không còn phẳng phiu, có chút ố vàng. Nhưng mùi m.á.u tươi thì vẫn còn, có nhiều chỗ màu m.á.u đã khô, biến thành màu đen, nhìn trông rất u ám đáng sợ. Quan trọng nhất, đây là bức vẽ bằng máu, vẽ lại rất sinh động hình ảnh một người con gái bị điện giật c.h.ế.t ở bồn rửa tay.
Bách Hợp nhíu lông mày, trong bức tranh, đều có thể thấy rõ hình dáng đồ vật, hai cái giường, ngồi trên giường có một người. Mặc dù vậy, bức tranh vẽ bằng m.á.u người nên một số chỗ không thể tỉ mỉ chi tiết, nhưng mà thế này đã đủ làm cho Bách Hợp cảm thấy cạn lời rồi. Vừa nghĩ tới việc đội ngũ quản lý trại giam thông báo sự cố mất điện là ngoài ý muốn thì Bách Hợp lại cười lạnh, cô rất khâm phục thủ đoạn của Taylor. Cô giơ tờ giấy trên tay, mặt không biểu cảm nói với Taylor: “Cô muốn g.i.ế.c tôi, để cho cái c.h.ế.t của tôi giống như bức vẽ của cô?”
Taylor mím môi cười, gương mặt tái nhợt nhưng hai má lại hồng hồng, giống như đang ngượng ngùng: “Đáng tiếc cô không chết” – lời nói của cô bé mang ý tiếc nuối.
“Lần này không thành công, cô sẽ tiếp tục g.i.ế.c tôi?” – Bách Hợp vừa hỏi, đã thấy Taylor lắc đầu ngay không một chút do dự nào “Tôi sẽ không bao giờ dùng lại một cách g.i.ế.c người đâu. Tôi sẽ g.i.ế.c cô, nhưng chỉ khi tôi có thể thiết kế ra một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ hơn lần này.”