Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 260.1

Cập nhật lúc: 2024-10-27 08:58:06
Lượt xem: 7

Trước khi suy nghĩ về sát nhân thần bí Taylor cắm rễ trong đầu mọi người, thì dù là cô bé g.i.ế.c nhiều người cũng không có để lại dấu vết, nhưng nhìn sơ qua mọi người đều biết Taylor là kẻ đã g.i.ế.c người. Nguyên nhân là ngay tại hiện trường c.h.ế.t người, đều xuất hiện một bức tranh. Cảnh sát từng hoài nghi những bức tranh này là chính tay Taylor vẽ ra, nhưng luôn không có căn cứ chính xác để xác thực nghi hoặc này. Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng mà những nữ tù ở cùng phòng giam với cô bé không hiểu sao đều tử vong, một cái c.h.ế.t có thể coi là ngoài ý muốn, nhưng mà càng ngày những “cái c.h.ế.t ngoài ý muốn” càng nhiều, càng nối tiếp nhau. Kẻ ngu cũng hiểu được những cái c.h.ế.t ấy tuyệt đối là có vấn đề.

Bách Hợp cứ nghĩ lúc này các cai ngục kiêng dè mình cùng Taylor thì mình đòi hỏi yêu sách gì cũng có thể được, ai ngờ lại có câu trả lời như vậy. Bách Hợp không biết nên khóc hay nên cười nữa. Lại coi cai ngục có bộ dạng sợ hãi thế kia thì biết rõ mấy cành cây thủy sinh chắc sẽ không được đáp ứng đâu.

“Quý, cần cây thủy sinh làm gì vậy?”. Taylor hiếu kỳ nhìn Bách Hợp. Dạo gần đây Bách Hợp có dạy cho cô bé bày trận pháp, tuy rằng Taylor thông minh, lại có kiến thức vật lý vững vàng, thế mà hết lần này đến lần khác trận pháp Bách Hợp chỉ cho cô bé hơn mấy tháng rồi mà cô nhóc này lại vẫn không hiểu thấu được. Taylor muốn hiểu sâu xa hơn, nhưng dù Bách Hợp tận tình chỉ dạy, bày đồ vật thành trận hết lần này tới lần khác cũng không có tác dụng. Thời gian trôi qua, nhưng Taylor cũng không nhụt chí, ngược lại, cô bé này càng ngày càng cố chấp muốn nghiên cứu cái gọi là trận pháp mà mình không tài nào hiểu thấu được.

“Nếu có thêm ít cây cối, chúng ta có thể bày trận hiệu quả tốt hơn, đáng tiếc ở nơi này, đồ mình muốn chưa chắc đã có, nên hơi bất tiện”. Ở trong trại giam ngẩn người cũng lâu rồi, mặc dù giờ chẳng ai dám bắt nạt Bách Hợp, nhưng mà không tự do. Tâm nguyện của Quý Bách Hợp chính là muốn hưởng thụ nguyên vẹn cuộc đời mình, nếu có thể thoát ra khỏi trại giam sớm. Huống gì đối với Bách Hợp mà nói, cuộc sống thế này cũng không phải không quen, tại những thế giới trước cũng đã từng trốn đi tu luyện nhiều năm. Một bên là mình tự nguyện bế quan tu luyện, một mặt lại là bị ép, bị giam lại cảm giác sẽ không giống nhau. Suy đi tính lại cô vẫn muốn chạy trốn ra khỏi chốn lao tù này, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có sự giúp sức của Taylor.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-260-1.html.]

Mặc dù Bách Hợp hiện tại có nội lực, có khinh công, nhưng mà không thể quá tự cao. Dù sao trong ngục giam này bốn phía đều bao quanh bởi lưới điện, chỉ cần sơ ý một tí thôi, bởi vì võ công của cô cũng không phải điêu luyện tới mức xuất thần nhập hóa, vẫn là cơ thể người phàm trần, cho nên Bách Hợp sẽ không tình nguyện đối đầu với đồ công nghệ cao, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Taylor. Kể từ lúc thấy cô bé này im lặng không tiếng động thiết kế bẫy g.i.ế.c mình, mặc dù không thành công, nhưng đủ để thấy khả năng của Taylor. Chỉ cần có sự hỗ trợ của Taylor, cũng không cần nhiều, chỉ cần làm trại giam này mất điện cục bộ khoảng chừng hai phút thôi, là đã có đầy đủ thời gian cho cô bỏ trốn biệt tích.

“Cô muốn trốn? Ở đây không tốt à? Vừa có chỗ ăn, lại có chỗ ở” – Taylor nghiêng đầu nhìn Bách Hợp, một đôi mắt xanh tựa như bầu trời, nhưng trong đó lại có vài phần nghi hoặc – “Còn có trò vui để chơi. Hay là có kẻ nào bắt nạt cô? Không sao, trong tù không thiếu chính là kiểu thích lấy thịt đè người, cậy mạnh, giao cho tôi, cam đoan là sáng ngày mai cô sẽ chẳng thấy được bọn họ nữa”.

”Không phải đâu Taylor, tôi không muốn ngồi tù nữa, tôi muốn ra ngoài, sống cuộc sống tự tại, đi làm, ở nhà mình, tận hưởng cuộc sống vui thú nhân sinh” – Bách Hợp cứ nghĩ là người ai cũng muốn tránh trại giam như tránh tà, ngược lại ở đây có cô nhóc Taylor nghĩ rằng trại giam là nơi vô cùng tốt. Cô cau mày, thấy sát ý trong mắt Taylor, bèn nói tiếp: “Tôi không thể ngu ngốc ở đây nữa, ở đây không tự do, buổi tối làm gì cũng không có, phải nghe chỉ đạo của người khác, thứ mình muốn cũng phải năn nỉ người khác, tôi không thích cảm giác này”.

“Thế à?”¬ – Taylor nhẹ giọng lẩm bẩm một câu. Lúc đầu Taylor nói chuyện với Bách Hợp còn trúc trắc, gần đây càng lúc càng hiểu ý nhau. Chắc là trước kia chưa từng trao đổi ý kiến với người khác nên mới vậy. Cô bé nghiêng đầu nghĩ một lúc, rồi nở một nụ cười ngọt ngào với Bách Hợp: “Quý, tôi nghĩ là cô đúng”.

“Cô xem, giấy bút cô muốn để vẽ tranh cũng không có” – Bách Hợp chỉ chỉ vào cuốn sổ phác họa bảo bối của Taylor, nói tiếp – “Lúc cô hoàn thành bản vẽ cũng không có chỗ để cất giữ. Taylor, cô nghĩ xem, cô không thấy cuộc sống như vậy là đáng tiếc hay sao?”

Loading...