Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 262: Tình mẹ trong lao lý (11)

Cập nhật lúc: 2024-10-27 08:58:55
Lượt xem: 4

Cầm trên tay sáu trăm vạn tiền bồi thường của Chính phủ, Bách Hợp hiểu ý Taylor, nhanh chóng tìm được một tòa biệt thự vô cùng rộng rãi ngụ tại một vùng ngoại ô hẻo lánh vắng người. Căn biệt thự có tổng diện tích sử dụng lên tới gần sáu trăm mét vuông, có vườn tược nữa. Giá mua vào không đến tám mươi vạn đôla, tính thêm mấy tháng trang trí sắp xếp lại, hai người Bách Hợp và Taylor coi như cũng có một căn nhà riêng thuộc về mình.

Một năm thấm thoát trôi qua, Taylor sử dụng lưới sắt bao xung quanh khu vườn của Biệt thự, cô bé không thích thân cận cùng người khác. Trên mặt lưới sắt đã có đủ loại hoa tường vi nở rộ cả bốn mùa, kể cả là vào mùa đông rét mướt cũng sẽ mang đến màu sắc cho cảnh vật đơn điệu. Bách Hợp đã xếp đặt trận pháp ở cả sân phía trước và phía sau, thế là Taylor thường xuyên chui vào trong trận pháp không chịu đi ra.

Có thời gian tu luyện cách bày trận, Bách Hợp dựa vào hoa cỏ cây cối tạo ảo cảnh trong trận pháp, khiến cho trận pháp có uy lực lớn hơn rất nhiều. Taylor không nắm rõ nguyên lý trong đó, nhưng lại mê muội với những tính năng của trận pháp không dứt ra được. Cuộc sống trôi qua nhàn nhã thảnh thơi, không cần lo lắng về sinh hoạt phí hàng ngày, giống như cuộc sống dưỡng già thanh thản. Nếu như hai năm sau Quý Nguyệt không tìm tới cửa, Bách Hợp có khi quên mất đã có người này tồn tại trên đời.

Mới mấy năm không gặp, vốn là một cô gái vừa tròn hai mươi trẻ trung xinh đẹp, thế mà nhìn Quý Nguyệt lại giống như bà cô ba mươi tuổi già cỗi. Ngoài trời tuyết đang rơi rất nhiều, Bách Hợp nhìn thấy Quý Nguyệt mặc một bộ áo lông bẩn vô cùng, hai gò má vốn bầu bĩnh giờ đây gầy hõm xuống. Còn về phần Quý Nguyệt, sau khi cửa mở, Quý Nguyệt thấy một thiếu phụ trẻ tuổi vô cùng, suýt nữa thì không nhận ra người trước mặt chính là Bách Hợp, bèn hỏi dò: “Mẹ ơi?”.

Bách Hợp nhìn một lúc rồi nói “Cô nhận nhầm người rồi”- nói xong bèn đưa tay chuẩn bị đóng cửa lại.

“Mẹ. Mẹ là mẹ của con, làm sao lại không nhận con vậy?” – Quý Nguyệt mặt tái nhợt do bị lạnh quá lâu, không biết lúc này sức lực ở đâu, thoáng một cái đã lách vào giữa hai cánh cửa, hai tay giữ chặt lấy cánh cửa sắt không chịu buông ra, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn căn biệt thự cùng sân vườn: “Mẹ, mẹ có biết không? Mấy năm nay con sống rất khổ cực, con không học lên đại học, con không học lên đại học được mẹ có biết không??”. Nói xong mấy lời này mà không thấy Bách Hợp có phản ứng gì, cô ta lại đổi giọng lớn tiếng: “Cũng bởi vì hồi trước bà không giúp tôi, không chịu để cho tôi gặp mặt bà mỗi tuần một tiếng, là bà hại tôi. Vì bà mà Giáo viên hướng dẫn của tôi chỉ phê cho tôi điểm D, tất cả là do bà làm hại tôi. Mẹ à, mẹ có phải nên giúp con lần nữa hay không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-262-tinh-me-trong-lao-ly-11.html.]

Việc Quý Nguyệt không thể lên đại học làm cho Bách Hợp cảm thấy hơi bất ngờ. Dù sao Bách Hợp cũng biết dã tâm của Quý Nguyệt lớn tới bao nhiêu, dựa vào trí nhớ của nguyên chủ trong tình tiết câu chuyện có thể nhìn ra được, như vậy mà cô ta không lên đại học được kể cũng kỳ lạ. Nhưng Bách Hợp vừa mới nghe thấy cô ta đổ hết lỗi lầm lên người mình, Bách Hợp nhịn không được mà cười lạnh: “Quý Nguyệt, cô đừng có quên rằng lúc trước tôi còn ở trong tù, việc cần phải tới thăm tôi mỗi cuối tuần là việc của cô. Những lần cuối tuần về sau đó, cô đều không xuất hiện, chẳng lẽ con gái muốn mẹ phải vượt ngục thăm con à?”.

Quý Nguyệt vốn đang cứng rắn, nghe Bách Hợp nói vậy giọng nói cô ta lại thêm phần cứng ngắc: “Đó là bởi vì không có tiền đi xe khách đến thăm….”

“Mỗi cuối tuần đều có một chuyến xe miễn phí đưa đón người đến thăm thân trong trại giam, nếu cô muốn đổ vấy rằng tại tôi mà cô không lên được đại học thì tốt nhất là cô nên tìm cái lí do khác tốt hơn đi.” Quý Bách Hợp nguyên bản trong tình tiết bị giam gần như cả đời, theo lý mà nói thì cô ấy không thể biết việc này, nhưng vì quá ngóng trông con gái, mong con thường xuyên tới thăm mình, nhưng lại sợ con gái không có đủ tiền bắt xe đi tới trại giam nên mới thường xuyên thăm dò tin tức. Hiển nhiên Quý Nguyệt biết điều này, vì sau khi Bách Hợp dứt lời thì sắc mặt Quý Nguyệt có vẻ không tự nhiên, không biết nói gì thêm.

“Cô đi về đi”. Bách Hợp gỡ tay của cô ta rồi kéo ra ngoài. Cho dù Quý Nguyệt dùng tay gắt gao ôm chặt lấy song sắt, nhưng sức lực của cô ta nào có thể bì với sức của Bách Hợp, cho nên vẫn bị Bách Hợp kéo ra được, đẩy cô ta ra ngoài.

“Mở cửa, mở cửa mau. Mẹ, con vốn là con gái của mẹ mà. Mẹ, con đói bụng. Mẹ, mẹ đừng đối xử với con như vậy mà!!” – Quý Nguyệt liều mạng muốn phá mở cái khóa kia, nhưng không biết Taylor động tay động chân thế nào vào cái khóa nên để mở khóa phải có thủ tục quét hình mở khóa qua radar. Quý Nguyệt làm thế nào cũng không mở được khóa, chỉ có khóc lóc hô hào van xin. Thấy van xin nài nỉ không hiệu quả, vì chẳng thấy động tĩnh nào của Bách Hợp cả, Quý Nguyệt đen mặt: “Bà phải ngồi tù những mười năm, giờ vẫn chưa mãn hạn tù mà đã có mặt ở đây, có phải bà vượt ngục hay không?? Bà không cho tôi vào, không sợ tôi tố cáo bà ư?”

“Người đáng bị tố cáo là cô mới đúng” – Bách Hợp nghe thấy Quý Nguyệt thốt ra những lời lẽ ấy, bèn cười nhẹ – “Cô đừng có quên, kẻ đ.â.m c.h.ế.t người lúc trước, là cô, chính cô chứ không phải tôi”.

 

Loading...