Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 289: Mấy đời đuổi theo người 9 (hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-10-31 08:04:32
Lượt xem: 3

“Người to gan là ngươi!” Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, nàng nén giận nhẫn nhịn gần một năm, lúc này tất nhiên không định nhịn nữa, mặc dù Hoa Nguyên Ân có ám vệ ở bên người, nhưng trong thời gian nửa năm này kỳ thật nàng mượn cơ hội đòi Phương gia lấy bạc cũng muốn họ tìm một ít nhân thủ xếp vào cung, chuyện này không thể không cảm tạ Hoa Nguyên Ân lúc trước bởi vì mình đưa dược liệu cho Hoa Tri Ý khiến cho hắn ta cảm thấy hết sức hài lòng, ban cho chính mình quyền lợi quản lý nội cung, để cho hôm nay mình cũng có nhân thủ đi theo bên người, mặc dù võ công chưa chắc cao cường hơn ám vệ cỡ nào, nhưng chỉ cần những người này có thể khống chế đám ám vệ, thì một tên Hoa Nguyên Ân đã mất đi võ công liền không đủ gây sợ nữa.

“Hôm nay ngoài cung chuyện Hoa quý phi sinh hạ nghiệt chủng, đầu đường cuối ngõ đều đã truyền khắp, tiếng mắng của dân chúng đang tức giận ở bên ngoài kia, Hoàng thượng có nghe thấy không?” Bách Hợp chậm rãi thong dong kêu người chuyển cái ghế đến rồi ngồi xuống, vừa vươn tay vuốt tóc mai của mình, vừa mỉm cười hỏi Hoa Nguyên Ân: “Không biết Hoàng thượng định trả lời với người trong thiên hạ như thế nào đây?”

 

“Trả lời?” Hoa Nguyên Ân nghe vậy, liền không khỏi cười lạnh: “Trẫm là vua của một nước, trẫm cần gì phải trả lời?” Toàn bộ thiên hạ đều là của hắn, hắn cần gì phải trả lời với người khác?

“Loạn thần tặc tử, người người đều đáng chết, mấy tên đạo tặc, liền muốn bắt trẫm nhận thua? Hoàng hậu, có phải ngươi đang nổi điên không?” Hoa Nguyên Ân không tự chủ được nở nụ cười, lúc này trong tay hắn còn có ám vệ, nào sẽ sợ hoàng cung bị thất thủ chứ? Ít nhất đám người này che chở hắn và Hoa Tri Ý rời đi căn bản là không thành vấn đề, thiên hạ này hắn có làm Hoàng đế hay không hắn đều không để ý, chỉ cần có thể đạt được trái tim của nữ nhân mà hắn yêu, dù phải nhường ra vị trí nhàm chán này thì thế nào? Hắn trở thành Hoàng đế hai mươi năm, từ lâu đã nhìn thấu vinh hoa phú quý rồi.

 

“Ta không có nổi điên, nổi điên chính là ngươi. Hoa Nguyên Ân, vì cường đoạt con gái ruột, ngươi lại làm ra những chuyện mà ngay cả heo chó cũng không bằng này, hôm nay ngươi đã không xứng làm Hoàng đế nữa.” Một cung phi không nhịn được, liền chỉ vào Hoa Nguyên Ân mắng to: “Hôn quân, tử kỳ của ngươi đã đến rồi!”

Trong nửa năm qua, Hoa Nguyên Ân khiến cho các con của mình nội đấu cực kỳ gay gắt, hai bên đều bị tổn thất rất nhiều, nhiều phi tần trong cung hận hắn ta thấu xương, nhất là những người có con bị hãm hại trong tay Hoa Nguyên Ân lại càng hận không thể cắn nát thịt Hoa Nguyên Ân.

“Có phải các ngươi muốn tạo phản không?” Hoa Nguyên Ân cười âm hiểm, ngay khi định kêu ám vệ ra, thì bên ngoài liền vang lên một chuỗi tiếng bước chân không đều, dẫn đầu là Hách Liên Tú mặc giáp sắt, trên tay cầm mũ sắt vọt vào.

 

Mũi kiếm đang chỉ xuống đất của hắn ta bị kéo thẳng một đường vào điện, âm thanh bén nhọn chói tai, trong khi một đám nữ nhân bị dọa đến hét không ngừng, thì sắc mặt Hoa Nguyên Ân liền bỗng vặn vẹo: “Hách Liên Tú to gan, ngươi muốn làm loạn thần tặc tử, tạo phản mưu nghịch sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-289-may-doi-duoi-theo-nguoi-9-hoan.html.]

Hách Liên Tú cười một tiếng, cầm lấy giấy bút mà binh sĩ sau lưng đưa tới, ném thẳng vào Hoa Nguyên Ân : “Thỉnh Hoàng thượng viết chiếu thư thoái vị!”

Hoa Nguyên Ân liền không khỏi hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng quát: “Chiếu thư thoái vị? Nhường lại cho ai? Cho ngươi? Ngươi nghĩ thật hay!”

Lúc này không giống ngày xưa, hôm nay người là d.a.o thớt hắn ta là thịt cá, vậy mà Hoa Nguyên Ân còn dám bày ra thần sắc kiêu ngạo như vậy, Hách Liên Tú ‘Xì~~’ một tiếng bật cười, ném mũ sắt trong tay cho Bách Hợp: “Cầm giúp ta.”

Hắn liền tự mình nhặt bút lên, ‘Xoạt xoạt’, viết mấy chữ, rồi cuối cùng còn giúp Hoa Nguyên Ân ký tên luôn, sau đó mới lại đưa tới trước mặt Hoa Nguyên Ân: “Hoàng thượng muốn tự mình làm, hay để tự ta làm?”

Tiếng kêu khóc la hét chói tai ở bên ngoài vẫn vang lên loáng thoáng, truyền vào trong tai của mỗi người đều khiến người người cảm thấy bất an khó ta, khuôn mặt vẫn luôn trấn định của Hoa Nguyên Ân, sau khi thấy mình đã bị trọng binh bao bậy mà vẫn còn không thấy ám vệ đến cứu, thì lúc này đã không khỏi lộ ra thần sắc bối rối: “Ngươi thật có can đảm mưu triều soán vị! Hách Liên Tú, ngươi đừng quên, ngươi có được địa vị hôm nay, là ai đưa cho ngươi?”

Tuy Hoa Nguyên Ân vẫn cho rằng mình yêu tiểu mỹ nhân không yêu giang sơn, nhưng vào lúc mọi chuyện lâm đầu thật sự bị người khác buộc phải thoái vị, thì hắn ta liền không khỏi cảm thấy khó chịu, nam nhân là bởi vì thân phận, địa vị và thực lực bản thân cường đại mà tự tin, hôm nay hắn ta đã không có thực lực nữa, nếu ngay cả thân phận, địa vị đều bị mất, thì Hoa Nguyên Ân nhiều nhất cũng chỉ là một nam nhân trung niên bình thường mà thôi, thậm chí hắn ta đều không dám xác định lúc này Hoa Tri Ý có thật lòng yêu mình hay không, nhất là sau khi mình đã mất đi hết thảy!

“Hôm nay thần chỉ là thuận theo ý trời, đáp lại lòng dân mà thôi, nếu Hoàng thượng thoải mái ký chiếu thư thoái vị, thì ta có thể để lại cho ngươi một mạng, nếu để phải ép buộc, thì chỉ đành phải thỉnh Hoàng thượng quy thiên thôi.” Hách Liên Tú nhìn Hoa Nguyên Ân, bên khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh, thần sắc cao cao tại thượng này, giống hệt như thần sắc của Hoa Nguyên Ân lúc trước khi đã đoạt được thê tử của hắn ta, bức bách hắn ta thừa nhận Hoa Tri Ý không phải là Thập Lục công chúa.

Lúc này Hoa Nguyên Ân không khỏi nhớ tới tình cảnh khi chính mình quyết định bày tiệc chúc mừng Hách Liên Tú lúc trước, lúc đó mình liền tuyên bố muốn phong Hoa Tri Ý làm Hoàng quý phi, khi đó hắn cũng phấn khởi như Hách Liên Tú hiện tại, từ lúc nào hắn cũng luân lạc tới tình trạng bị một con kiến mà trước kia phải quỳ xuống ở trước mặt mình nhục nhã như vậy?

 

Loading...