Xuyên Nhanh: Nghịch Chuyển Số Phận - Chương 314.1
Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:06:55
Lượt xem: 3
Nàng nhấc Bách Hợp bước vào sơn động, tiếng động vang lên lúc giẫm lên cành lá khô khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc, trong sơn động đặt một cỗ quan tài đen thui, làm tăng cảm giác âm trầm khủng bố thêm vài phần, cô gái ném Bách Hợp qua một bên, vươn tay đẩy nắp quan tài ra, hiển nhiên nàng ta cũng sợ hãi, vì vậy sau khi nhấc Bách Hợp lên ném mạnh vào, liền vội vàng đóng nắp quan lại, sau một tia sáng đỏ lóe lên, trong quan tài lại khôi phục lại yên tĩnh.
Bách Hợp bị người ta nhốt trong một chỗ nhỏ hẹp như vậy, bên cạnh hình như còn có một thứ cứng rắn đầy lông đang nằm, thứ này lạnh đến giống như không cho một điểm nhiệt độ, khiến cho nàng không nhịn được sợ run cả người, theo bản năng muốn cách xa nó một chút.
“Ô Ô Ô.” Cái thứ vốn như vật c.h.ế.t hình như bởi vì Bách Hợp tiến vào đột nhiên bị đánh thức, dần dần trở nên tức giận, nó bắt đầu vung cánh tay đập vào quan tài, đập đến khi quan tài rung lên ‘Ầm ầm’, nhưng không biết quan tài làm bằng gì, có lẽ vì bốn phía đều bị vẽ bùa chú, nêm nó đập cả buổi cũng căn bản không có sứt mẻ gì cả, cho dù quan tài có rung lắc dữ dội, nhưng cái nắp vẫn đậy chắc chắn. Dù sao Bách Hợp cũng đã được làm quen với cái thứ đồ chơi cương thi này lúc còn làm Đào Bách Hợp, hơn nữa cô gái có giọng nói kiều mỵ vừa nãy lại nói muốn đưa mình cho Hắc Cương ăn, nên lúc này nàng nơi nào mà không rõ thứ bên cạnh là cái gì? Nhưng lúc cánh tay lông lá màu đen của con cương thi này chạm vào gò má của Bách Hợp, vẫn lập tức khiến cho Bách Hợp kinh hãi đến suýt kêu ra tiếng.
Nhưng vì cổ bị thương, nên nàng căn bản không kêu ra tiếng được, trong cổ họng chỉ là liên tiếp bong bóng m.á.u bị nàng phun ra, trong quan tài mùi m.á.u tanh càng nồng nặc hơn, dẫn tới tên cương thi này dần dần có xu hướng phát cuồng lên, một cái tay cứng ngắc bắt đầu vụng về sờ lên người nàng, lúc móng tay lướt qua thân thể Bách Hợp, thật giống như lệ kiếm suýt nữa cắt rách da thịt nàng.
Bách Hợp đã từng gặp cương thi không có nghĩa là sẽ không sợ cương thi, sinh vật hung ác không già như vậy, không có ai không sợ hãi cả, lúc này trên người nàng nửa điểm pháp thuật cũng không có, huống chi còn có nội dung vở kịch trong nhất thời nửa khắc không tiếp thu xong, nàng cũng căn bản không phản kháng được, hơn nữa bởi vì trên quan tài bị phong ấn, nên dù nàng có thể phản kháng, cũng khẳng định trốn không thoát, nghĩ tới những điều này, trong lòng Bách Hợp không khỏi trở nên tuyệt vọng.
Đang lúc nàng cho là nhiệm vụ lần này của mình có khả năng sẽ xảy ra sơ suất, thì cái tên cương thi đột nhiên cuồng bạo kia lại giống như dần dần bình tĩnh lại, nó cẩn thận từng li từng tí lấy bàn tay của mình ra, giống như không muốn dùng móng tay của nó xúc phạm tới Bách Hợp, ngửi thấy mùi m.á.u tươi khiến răng nanh sắc bén của nó nhẹ nhàng quẹt tới quẹt lui trên mặt Bách Hợp, nhưng cũng không cắn nát làn da của nàng, thậm chí nó tựa như cực kỳ cẩn thận, lực đạo nhẹ đến như có một cọng lông vũ đang phất qua mặt nàng, có chút nhột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-314-1.html.]
Nó giống như không có ý muốn tổn thương mình, trong lòng Bách Hợp không khỏi buông lỏng, cảm giác sống sót sau tai nạn khiến cho nàng không nhịn được suýt nữa chảy nước mắt. Sống lâu như vậy, nếu bởi vì tiến vào nhiệm vụ lần này liền suýt c.h.ế.t mà công sức suýt nữa thành uổng phí, nàng thật sự có chút không cam lòng, nhất là lúc này Lý Duyên Tỷ còn không có ở đây, nàng thật sự là kêu trời không đáp, gọi đất không linh, sống chung với một con cương thi còn chưa khai hết linh trí, bản thân lại không có năng lực tự bảo vệ, loại tình huống nguy hiểm này thật sự khiến cho người ta khẩn trương, chỉ trong chớp mắt, sau lưng Bách Hợp đã thấm ướt mồ hôi lạnh, cũng thấm ướt đay bố không biết bao nhiêu tuổi đã có chút mục nát trong quan tài u ám này.
“Ô Ô Ô.” Trong miệng cương thi phun ra từng làn khói xanh nhạt, Bách Hợp vốn cho là mình sẽ bị trúng thi độc, nhưng nửa canh giờ trôi qua, nàng cũng không cảm giác được có chỗ nào khác thường, hơn nữa con cương thi này giống như thật sự không có ý tổn thương nàng, thậm chí bề ngoài của nó còn thể hiện ra ý thân cận với mình, một cánh tay nặng nề đặt lên người nàng, ép nàng có chút khó thở, nhưng hết lần này tới lần khác Bách Hợp vẫn không dám nhúc nhích.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nội dung vở kịch trong đầu đã tiếp thu được hết, đầu có chút đau âm ỉ, bởi vì trong quan tài không khí không đủ, nàng càng cảm thấy n.g.ự.c mình hơi nhức, Bách Hợp thở ra một hơi thật dài, có lẽ là vì ngụm dương khí này, nên đã khiến cho tên cương thi vốn đã an tĩnh lại có khuynh hướng kích động hơn, lúc cái móng tay bén nhọn kia cạo vào quan tài, phát ra tiếng chói tai. Bách Hợp vội vàng ôm chặt môi cắn chặt răng, ngay cả tiếng hít thở cũng không dám quá lớn.
Lần này nàng chính là tiến vào một thế giới giả tưởng, chủ nhân của cỗ thân thể này họ Kiều, tên là Kiều Bách Hợp, vốn là con gái một nhà nông bình thường trong Kiều gia thôn nằm gần núi Bàn Long, vào năm 9 tuổi, bởi vì kết duyên với một đạo sĩ trên núi Bàn Long, nên đã được đạo sĩ thu làm nô tỳ vẩy nước quét nhà, đón vào trong núi Bàn Long.
Nói đến núi Bàn Long này, là ngọn núi nổi danh nhất vào thời này, trên núi có đầy miếu đạo sĩ, trong đó, miếu đạo sĩ lớn nhất tên là Huyền Môn chính tông, nghe nói đời trước từng là một đạo nhánh của Thiên Địa môn trong thời kỳ viễn cổ, bởi vậy Huyền Môn chính tông này vô cùng cường thịnh, cộng thêm hai mươi năm trước được Thiên tử phong là Quốc sư, hơn nữa Chưởng môn lại có mấy lần rời núi hiệu lực cho Thiên tử, nên thanh danh càng vang dội.
Mà đạo sĩ nơi Kiều Bách Hợp hầu hạ, chính là một đạo sĩ trẻ trong một đạo quan nhỏ bình thường trên núi Bàn Long, kế thừa gia nghiệp được tổ tông truyền thừa, đã trở thành Chấp sự kiêm Chưởng môn trong đạo quan. Dưới môn hạ của đạo sĩ trẻ tuổi này vốn có thu hai đồ đệ, lúc Kiều Bách Hợp mới đến liền chọc hai đồ đệ căm ghét, không biết tại sao, hai đồ đệ của đạo trưởng này đều ghét nàng ấy, thậm chí vô cùng căm hận, ngày thường sư tỷ đánh chửi sư huynh ức h.i.ế.p thì thôi, vốn lá gan của Kiều Bách Hợp đã nhỏ, còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng thẳng đến năm Kiều Bách Hợp 11 tuổi, trong lúc vô tình bắt gặp đạo sĩ trẻ tuổi vẽ bùa chú, không nghĩ tới bị đạo sĩ nhìn ra nàng ấy rất có linh căn, dứt khoát nhận nàng ấy vào môn hạ thành đệ tử nhỏ nhất của mình.