[Xuyên Nhanh] Nữ phụ không dễ chọc (2) - Chương 27: Chị gái không dễ chọc (27)
Cập nhật lúc: 2024-10-29 13:06:35
Lượt xem: 24
Nằm trên giường bệnh, Diêu Dao chẳng thèm quan tâm đến gia đình nhà họ Tưởng đang rối ren thế nào, giờ đây cô đang một tay nghịch chiếc điện thoại mới mua.
Cô chạy đi mua điện thoại không phải là nhất thời, cũng không phải vì thấy điện thoại của con gái thím hai Chu không tốt, mà là chuẩn bị nghiên cứu việc livestream, không còn cách nào, cô nhỏ tuổi không có sức nặng gì, đối mặt với gia đình nhà họ Tưởng và cả phú nhị đại Dương Tiêu chưa từng gặp kia, cô cũng phải có chút phương án tự bảo vệ, đừng nhìn thế kỷ 21 rồi, vẫn còn nhiều người tin vào lý thuyết “không có cha mẹ nào mà không nuông chiều con cái” và “một cây làm chẳng nên non” này, cô phải tranh thủ một chút quyền phát ngôn cho bản thân.
Mỗi bước mỗi xa
Tất nhiên, cô cũng không ngờ rằng thời điểm cần quyền phát ngôn lại đến nhanh như vậy, hộp đựng điện thoại còn chưa mở ra thì Tưởng Minh Vũ đã tìm đến.
Dù luật pháp nghiêm minh và sự việc xảy ra giữa ban ngày, Tưởng Minh Vũ phải ngồi tù thì gần như chắc chắn, nhưng gia đình họ Tưởng là người địa phương, có câu nói “rồng mạnh không đè c.h.ế.t rắn địa phương*”, huống chi cô chỉ là một sinh viên nghèo từ nông thôn đi ra, ai biết cả nhà bọn họ sẽ có những chiêu trò gì khác, tất nhiên cô phải chuẩn bị nhiều hơn để tránh thiệt thòi.
*cường long bất áp địa đầu xà
Vì vậy, cô vất vả mở hộp ra, lại vất vả kích hoạt điện thoại và đăng ký tài khoản, rồi lại vất vả lắp giá đỡ điện thoại lên bàn, hướng về phía đống bài tập trải trên bàn mà bắt đầu vừa viết bài vừa livestream.
Bà cụ nằm giường bên cạnh nhìn mà ngẩn người, “Cháu gái, cháu đang làm gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc-2/chuong-27-chi-gai-khong-de-choc-27.html.]
Giường bên cạnh là một bà cụ hơn sáu mươi tuổi, mặt mày hiền hậu, vài ngày trước không may bị ngã từ cầu thang xuống gãy chân, bà cụ sức khỏe tốt, lại có người nhà chăm sóc chu đáo và điều trị kịp thời, bà không chịu khổ gì, chỉ là nằm trong bệnh viện thấy hơi chán.
Người chồng đã lớn tuổi, con cái thì đi làm đi học, nhìn điện thoại lâu thì thấy mắt mỏi, đúng lúc gặp Diêu Dao được cảnh sát đưa vào bệnh viện, bà cụ không khỏi cảm thấy phấn chấn, viên cảnh sát đưa Diêu Dao đến rất cảm thông với cô gái nhỏ này, nghĩ rằng gia đình cô có lẽ cũng không đến chăm sóc, có thể còn phải nhờ bà cụ giúp đỡ, nên đã đại khái nói qua về tình trạng của Diêu Dao.
Người lớn tuổi thường thích những đứa trẻ chăm chỉ, ham học hỏi và chịu khó như vậy.
Nghe đứa trẻ từ nông thôn đến mà đã đạt 677 điểm, bà cụ nhìn cô như nhìn thấy trụ cột tương lai của đất nước, lại nghe nói đứa trẻ này từ nhỏ như không có mẹ, khó khăn lắm mới đến được bên mẹ nhưng lại còn không bằng mẹ kế, lại bị em trai cùng mẹ khác cha đánh phải nhập viện, mà không ai quan tâm, bà cụ đau lòng không chịu nổi.
Khi Diêu Dao được bác sĩ và y tá kéo đi làm kiểm tra trở về phòng bệnh, bà cụ và chủ nhiệm Hồ cùng lão Lý đã hết sức phẫn nộ.
Bà cụ mở lời trước: “Trên đời này sao lại có người làm mẹ như vậy? Cũng mười tháng mang thai sinh ra, dù ngón tay có dài ngắn khác nhau cũng không nên thiên vị như thế chứ? Tôi thấy người cha dượng của con bé cũng không phải người tốt, nếu không sao có thể dạy con cái thành ra như vậy? Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã không biết trời cao đất dày, lớn lên rồi sẽ ra sao!”
Chủ nhiệm Hồ rất đồng tình.
Gần năm mươi tuổi, ông tự cho là đã thấy đủ loại phụ huynh trong suốt nhiều năm làm giáo dục, nhưng ông thật sự không thể hiểu được như Uông Thư Lan, lẽ ra dù không thích con gái thì con gái có thành tích cũng là chuyện tốt, ai mà không vui vẻ khi con cái có thành tích như vậy? Nhưng gia đình này thật kỳ lạ, sao lại có chuyện lộn xộn thế này?