[Xuyên Nhanh] Nữ phụ không dễ chọc (2) - Chương 76: Chị gái không dễ chọc (76)
Cập nhật lúc: 2024-11-04 17:41:17
Lượt xem: 13
Mẹ Dương cảm thấy như bị rơi vào hầm băng, muốn ngăn cản nhưng bị vệ sĩ của cha Dương đẩy ra, đúng lúc bà ta đang ngẩn người, bỗng nghe thấy trong phòng cấp cứu có tiếng bước chân hối hả, có người lớn tiếng hô: “Không ổn rồi, bệnh nhân đã ngừng tim!”
Thân thể của mẹ Dương hơi loạng choạng, dựa vào tường ngã xuống đất: xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Cùng lúc đó, Tưởng Kiến cũng đang trong tình trạng không tốt.
Tưởng Điềm Điềm căm ghét ông ta, ra tay không chút thương tiếc, bụng bị đ.â.m hai ba nhát, n.g.ự.c cũng bị đ.â.m một nhát, chưa vào bệnh viện đã mất ý thức, bà cụ Tưởng chống gậy đứng ngoài phòng phẫu thuật, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói từng cơn.
Mỗi bước mỗi xa
Cháu trai bị bắt, cháu gái g.i.ế.c người, con trai nguy kịch, nhà họ Tưởng rốt cuộc đã chọc phải hai tai tinh là Uông Thư Lan và Chu Dao này như thế nào!
Đúng lúc này, vẫn còn có phóng viên không chịu buông tha cho bà cụ Tưởng, một người nối tiếp một người vào bệnh viện chĩa mic về phía bà cụ Tưởng, hỏi những câu hỏi một câu so với một câu đều c.h.ế.t người.
“Xin hỏi tại sao con trai bà lại nhận tiền bán con gái cho nhà họ Dương? Bà có biết như vậy là phạm pháp không?”
“Có phải nhà họ Dương ép buộc bà không? Bà có biết cháu gái bà bị nhà họ Dương giam giữ trái phép không?”
“Vừa nhận được tin Dương Tiêu đã ngừng thở, tình hình hiện tại của ông Tưởng ra sao? Bà sẽ viết thư xin lượng thứ cho cháu gái bà không?”
Bà cụ Tưởng xấu hổ tức giận muốn chết, đợi đến khi bác sĩ kết thúc việc cấp cứu, nói rằng Tưởng Kiến đã giữ được mạng nhưng có thể trở thành người thực vật, trong lòng cụ nhất thời không biết nên đau lòng vì con trai tốt của mình bị thành ra như vậy hay nên cảm thấy may mắn vì tránh được việc đối mặt với nhà họ Dương, cũng tránh được án tù vì giao dịch bất hợp pháp, dây thần kinh căng thẳng lâu nay bỗng chốc buông lỏng, bà cụ Tưởng lại cảm thấy tim đau nhói, trong tiếng kêu thất thanh xung quanh liền ngã xuống.
Sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, Uông Thư Lan cuối cùng cũng rời khỏi đồn cảnh sát sau khi bị hỏi đi hỏi lại, nhưng chưa kịp thích ứng với ánh sáng chói mắt trước mặt, đã bị đám phóng viên vây quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc-2/chuong-76-chi-gai-khong-de-choc-76.html.]
“Tưởng Điềm Điềm nói nếu không phải bà thông báo cho cô ta, cô ta còn không biết Chu Dao ở Thượng Hải, có phải bà cố tình dẫn dắt để Tưởng Điềm Điềm đi g.i.ế.c Chu Dao, nhằm cứu lấy bản thân không?”
“Bà là mẹ, rõ ràng biết chồng bà giao dịch bí mật với nhà họ Dương nhận tiền bán con gái, sao không báo cảnh sát? Con gái bà có từng cầu cứu bà không?”
Uông Thư Lan gần như sụp đổ, “Tôi, tôi…”
Các phóng viên theo sát không buông tha.
“Bà có định xin lỗi nạn nhân, tức là con gái bà, cầu tình cho Tưởng Điềm Điềm không? Bà chuẩn bị đối mặt với cô ấy như thế nào trong tương lai?”
“Bà có cảm thấy mình đã thực hiện trách nhiệm của một người mẹ không?”
Uông Thư Lan nghiến chặt môi, muốn nói việc này liên quan gì đến mình, người không phải bà ta bán, người cũng không phải bà ta ra tay giết, điều này có liên quan gì đến bà ta? Nhưng chưa kịp tổ chức lại lời nói, bà ta đã thấy phóng viên gần như đưa micro vào mặt bà ta.
“Được biết, con trai bà vì cố ý gây thương tích cũng đang ở trong tù, con gái bà hiện tại có nghi ngờ về tội cố ý g.i.ế.c người, xin hỏi hai đứa con lớn lên bên cạnh bà lần lượt bị bắt, còn nạn nhân không lớn lên bên cạnh bà lại đỗ vào lớp tài năng trẻ của Kinh Đại, bà có nghĩ rằng giáo dục của mình có vấn đề không? Bà có gì muốn nói về điều này không?”
Uông Thư Lan tức giận ngả người ra sau, muốn hỏi điều này có nghĩa là gì, ngẩng đầu lên lại đối diện với ánh mắt khinh bỉ của người khác, bà ta cứng nhắc quay đầu nhìn về phía những người khác, ánh mắt bọn họ cũng đầy sự khinh bỉ và ghê tởm.
Bà ta không khỏi lùi lại một bước, việc này, sao có thể trách bà ta chứ…
Bệnh viện đã bị bao vây từ lâu, các cửa của Deep Blue International đều đầy phóng viên, Uông Thư Lan như chuột chạy qua đường, lần đầu tiên tuyệt vọng nhận ra rằng sống ở Thượng Hải bao nhiêu năm mà giờ không có chỗ nào để đi, chỉ có thể hoảng hốt chạy về quê tránh gió.
Chỉ là bà ta không ngờ, lúc này nhà họ Uông còn ồn ào hơn cả Thượng Hải.