Xuyên Qua Giải Cứu Cơn Ác Mộng Của Nữ Phụ - Chương 7-8
Cập nhật lúc: 2024-06-16 07:03:59
Lượt xem: 1,302
7
Kể từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu mơ thấy Vân Uyên, không biết là chấp niệm của Thẩm Úy quá sâu đậm hay là câu nói hôm đó của hắn để lại bóng ma cho tôi.
Dạo gần đây Hứa Bối Bối cũng không được tự nhiên cho lắm, tư thế đi đường của cô ta hơi kỳ lạ.
Tôi suy đoán một chút, lúc này e là ngoại trừ Trình Nguyên ra, Hứa Bối Bối và Chu Hằng Viễn cũng đã xác định quan hệ yêu đương rồi.
Vân Uyên là vào học kỳ hai năm nhất đại học của Thẩm Úy mới chính thức gia nhập đội ngũ bạn trai của nữ chính, bây giờ Thẩm Úy mới vừa lên đại học.
Nói cách khác, thời gian còn kịp, chỉ cần tôi xử lý tốt quan hệ với bọn họ, sẽ không giẫm lên vết xe đổ của Thẩm Úy trong sách.
Thế nhưng tôi không tìm núi, núi tự tìm đến tôi. Cuối tuần trở về nhà cũ nhà họ Thẩm, Chu Hằng Viễn đang đợi tôi ở bàn ăn.
"Ồ, Tiểu Úy, về rồi à."
Chu Hằng Viễn đã quen thuộc gắp thức ăn tôi thích vào bát cho tôi. Để không bị lộ, tôi chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, cười lộ răng, rạng rỡ lại chói mắt. Nếu không phải đã biết trước cốt truyện, có lẽ tôi sẽ bị vẻ ngoài của Chu Hằng Viễn lừa gạt.
Tôi nói lời cảm ơn với hắn. Không biết vì sao sắc mặt Chu Hằng Viễn lại u ám đi vài phần. Ngay sau đó, hắn lại làm nũng với mẹ Thẩm:
"Dì, dì quản Tiểu Úy đi, lên đại học rồi xa cách con quá."
Dưới ánh mắt của mẹ, tôi chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi gắp thức ăn cho Chu Hằng Viễn. Nụ cười của Chu Hằng Viễn xen lẫn chút cảm xúc mà tôi không hiểu được.
Tôi chỉ biết đây là tín hiệu nguy hiểm. Mà nửa tiếng sau, hắn đã chứng minh suy đoán của tôi.
Bởi vì Chu Hằng Viễn đột nhiên đến thăm, tôi ăn rất ít. Người giúp việc lấy cho tôi một miếng bánh kem Black Forest làm món tráng miệng. Ngồi trong vườn hoa, tôi đang ăn ngon lành. Lại nghe thấy giọng nói của Chu Hằng Viễn từ phía bụi hoa:
"Có phải người nào trong số các người đã để lộ bí mật ra ngoài rồi không? Hình như cô ấy đã biết chuyện gì rồi."
"Sao có thể? Đừng tưởng tôi không biết suy nghĩ trong lòng mấy người."
"... Được, tôi sẽ nhắc nhở cô ấy tránh xa Bối Bối ra."
Cũng chỉ là chút tâm tư muốn bảo vệ Hứa Bối Bối đó thôi. Tôi không định để tâm, cầm lon nước ngọt định uống một ngụm.
Nó lại trượt khỏi tay tôi, rơi xuống bậc thang đá. Nước ngọt sủi bọt chảy ra bãi cỏ, còn phát ra tiếng "xèo xèo". Tôi sợ đến mức không dám thở mạnh.
May mà Chu Hằng Viễn hình như không nghe thấy động tĩnh ở đây.
Tôi đi ra khỏi bụi cỏ, đang định lặng lẽ lẻn vào nhà từ cửa sau.
Đột nhiên có một bàn tay từ bên cạnh duỗi ra kéo tôi vào dưới gốc cây.
Lúc ngã vào lòng người nọ, tôi mới phản ứng lại, là Chu Hằng Viễn. Hắn bóp cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào hắn.
"Tiểu Úy, sao lại xa cách anh thế, hửm?"
Trong lòng tôi cười nhạo, hắn học theo câu "Hửm?" của Trình Nguyên đến là giống.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Em vừa nãy ở đâu thế?" Hắn hỏi tôi.
Đương nhiên tôi sẽ không ngu ngốc đến mức tự chui đầu vào lưới nói là mình đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Chẳng phải là tự đưa cổ cho hắn giếc ch3t sao!
"Em ra ngoài hóng gió, tiện thể chơi game một lúc, anh Hằng Viễn, sao anh lại ở đây?"
Để không khiến hắn nghi ngờ, tôi chỉ có thể học theo dáng vẻ của Thẩm Úy làm nũng với hắn. Chu Hằng Viễn cụp mắt xuống, hình như không tin lời tôi nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-qua-giai-cuu-con-ac-mong-cua-nu-phu/chuong-7-8.html.]
Hắn cúi đầu xuống, ngay lúc chóp mũi của chúng tôi sắp chạm vào nhau, tôi quay mặt đi. Bàn tay hắn bóp cằm tôi siết chặt hơn vài phần.
Tôi run giọng nói: "Vừa nãy anh ăn gừng, em ngửi thấy mùi rồi."
Chu Hằng Viễn lúc này mới buông tôi ra.
Tôi thoát khỏi cánh tay đang kiềm chế của hắn, đànđịnh mở cửa lớn thì Chu Hằng Viễn hỏi tôi:
"Tiểu Úy, chẳng lẽ em còn thích Vân Uyên sao?"
Nghĩ đến hiện tại Vân Uyên đã có quan hệ với Hứa Bối Bối. Tôi lắc đầu:
"Lời nói đùa lúc nhỏ mà thôi."
Lúc tôi đóng cửa lớn lại, tôi nghe được câu nói cuối cùng của Chu Hằng Viễn. Hắn nói:
"Kế hoạch phải thực hiện sớm hơn rồi."
8
Tôi chính diện chạm mặt với Trình Nguyên là một tuần sau đó. Hắn đi công tác nước ngoài một chuyến, còn mua quà cho tôi, là một sợi dây chuyền đá sapphire.
Lúc đó tôi đang cùng bạn học thảo luận phương án bài tập ở quán trà sữa, một bàn tay lạnh lẽo phủ lên gáy. Cảm giác như con mồi bị rắn độc nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Tôi nghiêng người muốn đẩy bàn tay kia ra, lại bị người nọ nắm ngược lại. Hắn và tôi mười ngón tay đan vào nhau. Lúc này, tôi mới nhìn rõ người đó là Trình Nguyên. Đợi đến lúc hoàn hồn lại, muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn thì Trình Nguyên lại nắm chặt hơn.
Bạn học đi cùng hỏi tôi có quen người này không, đại khái là coi Trình Nguyên là kẻ muốn làm quen.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Trình Nguyên đã mở miệng trước:
"Tôi là..."
"Anh trai của Thẩm Úy." Tôi giành nói trước.
Nghe vậy, sắc mặt Trình Nguyên lập tức trở nên khó coi. Hắn đặt mạnh một chiếc hộp nhung lên bàn.
"Cầm lấy cho kỹ, đây là quà anh trai tặng em đấy."
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ anh trai. Hình như là bất mãn với câu nói vừa rồi của tôi.
Còn tôi hiện tại như ngồi trên đống lửa.
Trình Nguyên lại đẩy hộp quà về phía trước. Tôi thuận tay mở hộp ra, phát hiện là một sợi dây chuyền đá sapphire, là mẫu mới nhất của thương hiệu xa xỉ mà Thẩm Úy yêu thích.
Trình Nguyên cũng có lòng, còn nhớ sở thích của Thẩm Úy. Hắn nhìn chằm chằm tôi, như muốn nhìn thấu cả con người tôi.
Dưới ánh mắt của Trình Nguyên, lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, nửa ngày cũng không đeo được dây chuyền.
Hắn hất tay tôi ra, giúp tôi cài móc khóa.
"Cạch" một tiếng, âm thanh trong trẻo, cùng với đầu ngón tay lạnh lẽo của Trình Nguyên vuốt ve qua lại trên xương quai xanh của tôi.
Sau khi Trình Nguyên rời đi, bạn học hâm mộ nói với tôi đây là mẫu cô ấy vừa mới xem trên tạp chí, không ngờ tôi đã được đeo nó trên người rồi.
Cô ấy nói với tôi: "Anh trai cậu đối xử với cậu thật tốt."
Thế nhưng cô ấy không nhìn thấy, vừa rồi trước khi Trình Nguyên rời đi, đã hôn xuống gáy tôi một cái, giống như rắn phun lưỡi li3m láp gáy tôi vậy.