Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Chinh Phục Trúc Mã - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-08 09:06:15
Lượt xem: 181

1

 

Đại tiểu thư của Ôn gia, đệ nhất phú thương Tô Châu, năm sáu tuổi rơi xuống nước bỏ mình.

 

Sau đó ta xuyên tới, đúng lúc được người khác vớt lên.

 

Vừa mở mắt ra, đã bắt gặp một đôi mắt đen nhánh đầy lo lắng.

 

Người cứu ta tuổi tác không lớn, môi hồng răng trắng, bộ dáng ngày thường vô cùng tuấn tú.

 

Nước hồ lạnh lẽo chảy dọc theo cằm hắn, rơi xuống trên mặt ta.

 

Có cái gì đó nhấp nháy trong đầu ta.

 

Ngay lập tức ta nhận ra mình vừa xuyên sách.

 

Người trước mặt chính là Tống Hàm, nam chính của cuốn sách này, tương lai sẽ là Tống thừa tướng quyền nghiêng triều chính.

 

Mà ta là vật cản giữa hắn và nữ chính, một nữ phụ thủ đoạn độc ác, mang trái tim rắn rết, là hòn đá lót chân trên con đường thành công của hắn, cuối cùng rơi vào kết cục c.h.ế.t không yên lành, bị chó hoang cắn xé, c.h.ế.t không toàn thây.

 

Nghĩ tới đây, ta không khỏi rùng mình sợ hãi.

 

Hắn nhìn thấy ta như vậy, dường như có chút hoảng hốt, ngập ngừng sờ lên trán ta: “Ngươi... vẫn ổn chứ?”

 

Trái tim ta đập nhanh dữ dội, lắc đầu, rồi lại ngơ ngác gật đầu một cái, muốn nói chuyện nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

 

Lông mày hắn càng cau chặt, đang định nói điều gì đó.

 

Sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập cũng tiếng kêu khóc của nữ nhân.

 

Thân thể ta chợt nhẽ đi, một giây sau đã bị một nữ nhân kéo vào trong lòng giữa tiếng khóc nức nở.

 

Tôi nhìn thấy Tống Hàm toàn thân ướt sũng giống như một con thú nhỏ cô độc, bị lãng quên ở một bên.

 

2

 

Ôn gia và Tống gia là hàng xóm.

 

Tống gia là một gia đình quan lại đã sa sút, tổ tiên từng có người làm quan tới tứ phẩm, về sau thất bại trong đấu tranh đảng phái, bị ép cáo lão hồi hương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-chinh-phuc-truc-ma/chuong-1.html.]

 

Xem ra đã cạn kiệt tài hoa, hậu nhân không người nào có thiên phú trên con đường học vấn, bây giờ cũng chỉ có thể mượn tên tuổi tổ tiên để nói chuyện, miễn cưỡng chống đỡ giữ lại chút thể diện.

 

Tống Hàm là đại thiếu gia nhà Tống gia, mẫu thân mất sớm.

 

Chưa đầy một năm, phụ thân hắn đã tái hôn với một người biểu muội trong gia tộc, bọn họ có ba nhi tử hai nhi nữ, phụ thân có kiều thê ấu tử ở bên, tình cảnh một nhi tử của tiền phu nhân như Tống Hàm ở trong nhà họ Tống vô cùng khó xử.

 

Tống gia làm ăn phát đạt, cũng sẽ không cố tình đối xử khắt khe với hắn trong chuyện ăn ở.

 

Chỉ là không thật sự quan tâm.

 

Đám người hầu bên dưới đều là những người quen gió chiều nào xoay nhiều nấy, thái độ đối với hắn tự nhiên cũng không tôn kính.

 

Hắn thân là đại thiếu gia, ít nhiều cũng chỉ là hữu danh vô thực.

 

Ôn gia cùng Tống gia có chút qua lại trên phương diện làm ăn, giữa những người hầu cũng có trao đổi.

 

Cho dù ta không chú ý, cũng luôn có thể nghe được một số lời đồn.

 

Huống chi ta còn cố gắng nghe ngóng nên càng biết được rõ ràng.

 

Sau ngày đó hắn cứu được “ta” từ trong hồ nước, liền bị cảm nhiễm phong hàn, ngã bệnh trên giường mà không có ai chăm sóc.

 

Vì có “ơn cứu mạng”, cũng để tránh được kết cục “định mệnh” trong tương lai.

 

Ta đã quyết tâm tạo mối quan hệ tốt với hắn ngay từ khi còn nhỏ.

 

Một mặt, sự sụp đổ của Ôn gia xuất phát từ lòng tham của “phụ thân”, một bước đi sai, các bước kế tiếp đều là sai lầm.

 

Mặt khác chính là đến từ tiểu nam hài đang ngồi trước mặt ta.

 

Một ngày nào đó trong tương lai, chính hắn sẽ dẫn đầu một đám quan binh khám nhà diệt tộc.

 

“Tống Hàm ca, huynh đã khá hơn chút nào chưa?” Ta chớp đôi mắt to sáng trong của mình, ghé vào bên giường hắn, nhìn hắn không chớp mắt.

 

“Sao mặt huynh lại đỏ như vậy? Đã đi khám đại phu chưa? Có ngoan ngoãn uống thuốc không?”

 

“Sao trong phòng huynh lại lạnh thế này? Ngay cả chậu than cũng không có, nha hoàn, bà tử đi đâu hết rồi?”

 

Trước đó khi bước vào phòng, ta đã nhìn thấy Tống Hàm, mặt mày đỏ bừng, quần áo mỏng manh, đứng chân trần trên mặt đất, đi lấy ấm trà đặt trên bàn, trong phòng lạnh đến đáng sợ, đến một người hầu hạ cũng không có.

Loading...