Xuyên Sách Chinh Phục Trúc Mã - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-10-08 09:12:24
Lượt xem: 67
Khi cuối cùng Tống Hàm ban bố một trăm tội của Ôn gia, đây chính là nguyên nhân điều tra ban đầu.
Ta không tin là trong chuyện này không có vấn đề.
Có lẽ, không biết lúc nào đã đánh rắn động cỏ, khiến Trương Cảnh có đề phòng.
Mọi chuyện dần dần phát triển theo chiều hướng thất bại không thể kiểm soát được nữa.
Sau khi lô hàng đầu tiên đến, phụ thân đã thỏa thuận với lão bằng hữu của Trương Cảnh, sau khi thanh toán khoản tiền đặt cọc lớn đầu tiên, những thuyền chở vải vụn được vận chuyển từ khắp nơi trên Đại Hạ, chất đầy mấy chục nhà kho Nam Bắc.
Sau một bữa tiệc rượu, thanh toán xong nhưng khoản tiền cuối cùng, đống giẻ rách vô dụng kia cứ như vậy rơi vào tay Ôn gia.
Càng tệ hơn nữa chính là, phụ thân còn lôi kéo thêm không ít bằng hữu ở Tô Châu.
Chờ khi ca ca của ta vội vàng trở về, tất cả đều đã là chuyện đã rồi.
Ngày giao khoản tiền kia, ta cũng có mặt..
Nhìn khuôn mặt tươi cười của phụ thân, ta chỉ cảm thấy bi ai.
Hàng hóa đã giao xong, Trương Cảnh mang theo tiền rời đi.
Mọi chuyện diễn ra đúng như những gì được viết trong tiểu thuyết, sấm gió lập tức nổi lên.
Một cơn mưa lớn.
Kho phía Bắc đã cũ kỹ từ lâu, sau một tiếng nổ vang trời, xà nhà bị gãy, lửa bùng lên lại bị nước mưa dập tắt.
Gã sai vặt canh giữ nhà kho hoảng sợ.
Ngày hôm sau, khi kiểm tra kho hàng, toàn bộ vải bông thượng đẳng đã trở thành đống giẻ rách không dùng được.
Phụ thân vô cùng tức giận, vừa phong tỏa tin tức, vừa kiểm tra lần lợt thì phát hiện vải bông ở hàng chục kho hàng đều không thể dùng được, ông ấy sợ mình bị lừa, muốn đi tìm người.
Kiệm cáo ầm ĩ, cuối cùng kéo tới chỗ tri phủ.
Vị bằng hữu tốt của Trương Cảnh cầm khế ước đã ký kết, nhìn chằm chằm phụ thân, cười khẩy, nói lời giễu cợt: "Ôn lão gia, ngài đừng nói năng hồ đồ. Trên khế ước có ghi rõ ràng đó là vải bông đã bị nước biển ngâm hỏng, chữ hỏng này ngài cũng đã nhìn rõ rồi mới ký tên, bây giờ còn làm ầm ĩ cái gì?”
"Ngài cũng là thương nhân, vải bông thượng đẳng giá trị bao nhiêu? Cho dù bị ngâm trong nước biển, có chút khuyết điểm, cũng không thể có giá tiền này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-chinh-phuc-truc-ma/chuong-12.html.]
Phụ thân thua kiện.
Đôi mắt của phụ thân mở to muốn rách cả mí mắt, dường như không thể tin được rằng người bằng hữu thân nhất lại lừa gạt mình, ông ấy thổ huyết ngất xỉu tại chỗ.
Để lại một mớ hỗn độn phía sau.
Lạc Gia Hy cho người gọi đại phu tới kịp thời, lúc này mới không có gì nguy hiểm.
"Ôn tiểu thư, không phải phụ thân ta không chịu giúp đỡ, mà chuyện này là giấy trắng mực đen viết rõ ràng. Cho dù phụ thân ta là tri phủ, cũng phải làm việc theo lẽ công bằng, đúng là không thể làm gì được, mong ngươi có thể thông cảm."
Ta lắc đầu: “Lạc công tử, không cần nói như vậy, ngược lại khiến cho Như Nguyệt hoảng sợ. Căn nguyên của việc này là do phụ thân ta quá tham lam, không thể trách tri phủ đại nhân được.”
"Bây giờ Ôn gia sẽ làm thế nào?"
Ta thở dài một hơi: “Không biết nữ, cứ đi một bước tính một bước vậy.”
"Nếu có chuyện gì Gia Hy có thể giúp đỡ được, xin tiểu thư cứ nói đừng ngại.”
"Đa tạ Lạc công tử."
Giờ phút này người bên ngoài đều là tránh còn không kịp, hắn ta lại nói nữa vậy, ta cúi đầu hành lễ một cái.
Số tiền quá khổng lồ, cho dù là Ôn gia cũng rất khó ứng phó.
Sau đó, dòng người đến cửa đòi nợ nối dài không dứt.
"Các vị thúc thúc bá bá, xin cho Ôn gia một chút thời gian, Ôn gia nhất định sẽ gom đủ tiền trả lại cho các vị."
…
Dậu đổ bìm leo, những người đã từng là bằng hữu của Ôn gia có chút chần chừ.
Thương nhân chỉ quan tâm tới lợi ích.
Nửa năm sau, nếu Ôn gia không thể giao hàng ra được, cho dù quan hệ có tốt đến đâu, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để chiếm lấy gia sản của Ôn gia.
Phí hết nước bọt, ta mới tiễn được đám người kia đi.
Lúc ca ca nghe được tin vội vàng trở về, trăng đã lên cao giữa trời, khi biết được cả ngày hôm nay đều là một mình ta ứng phó với biển người hung hãn, hắn ta không nhịn được xoa đầu ta: “Nguyệt nhi, vất vả cho muội rồi.”