Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp - 52
Cập nhật lúc: 2024-09-10 20:26:08
Lượt xem: 55
Thẩm Thanh Thanh vô thức sờ lên mặt mình một cái, thầm nghĩ cho dù có trắng thì cũng là công hiệu của đan mỹ nhan, sao có thể nói là do không đi ra ngoài được.
“Quả thực gần đây cậu càng ngày càng không thích ra ngoài, việc vẽ truyện cũng không thiếu một ngày hai ngày này của cậu.” Lâm Ngữ Tĩnh cũng nói theo.
Bọn họ đều đã nói như vậy, Thẩm Thanh Thanh còn có thể nói gì khác, thế là cô đành phải đồng ý với lịch trình bọn họ đã sắp xếp vào thứ bảy này, còn nói muốn mời bọn họ một bữa.
“Lần trước cậu mới rồi, sao để cho cậu mời tiếp được.” Lâm Ngữ Tĩnh lắc đầu nói.
Hina
“Truyện tớ vẽ nhận được không ít quà donate, đúng lúc mở một bữa tiệc ăn mừng luôn.”
Trừ quà donate từ truyện ra, gần đây cô còn nhận được không ít đơn, lợi nhuận sau khi hoàn thành đơn cũng không ít nên cô muốn mời bọn họ một bữa, cũng là để cảm ơn bọn họ đã quan tâm cô, mỗi lần cô vẽ bọn họ đều cố gắng hết sức giảm tiếng ồn.
Thật ra năm tư đại học đã có thể chuyển ra ngoài ở, Thẩm Thanh Thanh đang suy xét đến việc mình vẽ được tranh dù sao cũng là do có bọn họ chiều theo, cũng có suy nghĩ có nên chuyển nhà luôn không.
Nhưng vừa nghe cô nói như vậy, cả ba người khác trong ký túc xá đều phản đối, tỏ vẻ sau khi tốt nghiệp mỗi người một nơi, phải quý trọng khoảng thời gian cuối cùng ở bên nhau.
Thứ bảy.
Bốn người thay đồ xong ra khỏi ký túc xá, trên sân trường bất luận là nam hay nữ đều vô thức quay đầu lại nhìn.
Không thể trách bọn họ như vậy, thật sự là Thẩm Thanh Thanh bình thường vốn đã đẹp, giờ lại có thêm đan mỹ nhan giúp cô thay đổi từng ngày một, ngũ quan tinh xảo hơn, làn da cũng trắng nõn mịn màng hơn.
Các cô gái phòng 306 đều rất trắng nhưng khi Thẩm Thanh Thanh đứng chung với bọn họ, trông cô trắng hơn hẳn một tông so với ba người còn lại.
Ban đầu là Ngô Hoan với Lâm Ngữ Tĩnh mỗi người kéo một tay cô nhưng kết quá khi đi ra ngoài Ngô Hoan lại đột nhiên buông tay cô ra, lùi sang bên cạnh Dư Duyêt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-cong-luoc-nam-phu-dau-bep/52.html.]
“Sao vậy, đột nhiên lương tâm thức tỉnh sao?” Từ Duyệt hừ nhẹ nói.
Ngô Hoan lắc đầu nói: “Chẳng qua là tớ cảm thấy đứng chung một chỗ với cậu ấy đột nhiên da tối xuống một tông nên cứ đứng cạnh cậu thì hơn.”
“Cậu có ý gì đây?”
Mặc dù cô ấy nói đúng thật nhưng Dư Duyệt vẫn không nhịn được muốn cốc cô ấy một cái.
Bốn người cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã ra tới cổng trường. Bọn họ vừa định ra ngoài thì nụ cười trên mặt bỗng nhiên dập tắt.
Bọn họ chỉ thấy cách cổng trường không xa có một chiếc xe thể thao màu xanh da trời đang đỗ, trước xe là một chàng trai cao ráo chân dài đang dựa.
Đương nhiên bọn họ không thấy xa lạ gì với người đàn ông này vì người đó chính là Hàn Thừa Trạch.
Thẩm Thanh Thanh mắng thầm anh ta âm hồn bất tán trong lòng quay đầu nhưng là không quên nhỏ giọng an ủi Lâm Ngữ Tĩnh.
Lâm Ngữ Tĩnh vốn cho rằng mình đã quên người này nhưng vào thời khắc nhìn thấy anh ta, đáy lòng cô ấy lại bắt đầu đau.
Có lẽ là cảm nhận được sự im lặng của cô ấy, Dư Duyệt bước lên trước một bước: “Chúng ta cứ đi thôi, coi như không nhìn thấy là được.”
Lâm Ngữ Tĩnh vốn đã gật đầu đi theo các cô rời khỏi trường nhưng khi liếc nhìn thấy anh ta vẫn đứng ở đó, cô ấy lại không nhịn được mà cắn môi.
“Đừng nói cậu vẫn chưa buông bỏ được anh ta đấy nhé?” Ngô Hoan nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, vô thức nói. Nhưng khi vừa nói xong, cô ấy lập tức hối hận vì cái miệng nhanh nhảu của mình.
“Chỉ là tớ cảm thấy… Anh ta cứ đứng chắn ở cửa như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt lắm.”
Quả thức lời này không sai, dù sao đây cũng không phải lần đều tiên Hàn Thừa Trạch tới đây, với cái kiểu tác phong phô trương của anh ta, trong trường đã có không ít người biết anh ta là bạn trai của Lâm Ngữ Tĩnh.