Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu Bếp - 54
Cập nhật lúc: 2024-09-10 13:26:32
Lượt xem: 60
Nghe thấy cô ấy tin tưởng Thẩm Thanh Thanh mà không tin mình, Hàn Thừa Trạch âm thầm nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn nghi ngờ liệu cô ấy có thật sự yêu mình không, nếu không thì sao lại có thái độ như vậy.
“Em không biết thật ra cô ta đã lén đi tìm anh tận mấy lần. Vào ngày cuối cùng của kỳ lễ quốc khánh, cô ta còn tỏ tình với anh, khi đó anh mới nhìn ra cô ta không có ý tốt.”
Lâm Ngữ Tĩnh nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là: “Không thể nào, làm sao có chuyện Thanh Thanh vừa ý anh được.”
“Lâm Ngữ Tĩnh cô có ý gì!”
Đánh c.h.ế.t Hàn Thừa Trạch cũng không ngờ cô ấy sẽ phản ứng như vậy, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
“Tôi kém cỏi chỗ nào? Tại sao cô ta lại không vừa ý tôi? Cô nói rõ lại cho tôi!”
“Tôi đâu có nói anh kém cỏi, tôi chỉ nói là Thanh Thanh chướng mắt anh thôi.” Nhìn thấy dáng vẻ tức giận gào thét của anh ta, Lâm Ngữ Tĩnh yếu ớt xua tay nói.
Hina
Thấy cô ấy còn lặp lại từ “Chướng mắt” thêm lần nữa, Hàn Thừa Trạch bắt đầu nghi ngờ không biết có phải cô ấy cố ý không.
“Nếu tôi không kém cỏi thì tại sao cô ta lại chướng mắt tôi? Hôm nay cô mà không nói cho rõ thì đừng hòng đi!”
Vốn Hàn Thừa Trạch đã tức giận vì Thẩm Thanh Thanh không nể mặt anh ta, lại thấy bạn gái trước đó một lòng nghĩ tới anh ta giờ cũng cảm thấy chắc chắn cô chướng mắt mình nên khi nói chuyện cũng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
“Thanh Thanh xứng đáng gặp được người tốt hơn…”
Giọng Lâm Ngữ Tĩnh rất nhỏ, nói xong còn liếc nhìn anh ta một cái, rõ ràng là sợ anh ta tức giận.
“Ý của cô là tôi không tốt? Tôi không tốt vậy sao cô lại thích tôi.”
“Tôi không nói anh không tốt, tôi chỉ nói cậu ấy xứng đáng với người tốt hơn.”
Đây còn không phải nói anh ta không tốt sao!
Hàn Thừa Trạch không ngờ người rõ ràng yêu mình đến c.h.ế.t đi sống lại, vậy mà lại cảm thấy mình không phải người tốt nhất nên anh ta tức giận tới mức lông mày nhíu chặt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-cong-luoc-nam-phu-dau-bep/54.html.]
“Cút!”
“Vậy anh cũng đừng cứ đứng chắn trước cổng trường mãi, sẽ gây ảnh hưởng xấu.”
Lâm Ngữ Tĩnh bị anh ta dọa, chút rung động ban nãy hoàn toàn biến mất, để lại cho anh ta câu đó rồi xoay người đi thẳng.
Ba người Thẩm Thanh Thanh thấy cô ấy quay lại, cũng không hỏi cô ấy nói gì với Hàn Thừa Trạch mà kéo cô ấy đi gọi xe.
“Đm!”
Hàn Thứa Trạch không ngờ anh ta khích bác ly gián không thành lại còn phải chịu một bụng tức, không nhịn được đạp xe thể thao một phát, kết quá đã không trút giận được lại còn đá đau chân mình.
Anh ta nhịn đau mở cửa xe ngồi vào, lại phát hiện Lâm Ngữ Tĩnh đã sớm đi mất khiến anh ta càng thêm nghi ngờ không biết trước đó cô ấy nói thích anh ta liệu có phải là nói dối hay không.
“Quả nhiên miệng lưỡi đàn bà, toàn là dối trá!”
Cái tên cặn bã nào đó không nghĩ lại xem vừa rồi mình còn đi lừa gạt người ta, đổ lỗi giỏi ghê.
Bên kia, bốn người Thẩm Thanh Thanh đang ngồi taxi đi tới trung tâm thương mại nhưng bầu không khí không được sôi động như khi mới ra khỏi ký túc xá.
Mãi cho tới khi xuống xe, đứng trước quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại, Ngô Hoan lanh mắt nhìn thấy một chiếc xe ba bánh nào đó, lập tức nói: “Thanh Thanh, cậu xem đó có phải ông bản lạc luộc lần trước không?”
Lần trước Thẩm Thanh Thanh mua hơi nhiều lác, sau khi về không chỉ chia cho dì quản lý ký túc xá mà còn chia cho cả các phòng ký túc xá bên cạnh một chút, ai ăn cũng khen ngon.
“Đúng là ông ấy!” Thẩm Thanh Thanh gật đầu, người còn chưa đi qua đã lên tiếng chào hỏi: “Ông ơi!”
Tuy ông lão tuổi đã lớn nhưng trí nhớ không tệ, thấy cô thì lập tức cười “Ôi chao” một tiếng, nhanh chóng lấy lạc cho cô ăn.
Thẩm Thanh Thanh chỉ nhận vài củ, vừa ăn vừa nói: “Lần trước cháu mua lạc của ông, các bạn trong trường đều nói ăn ngon, nhờ cháu mua giúp bọn họ một ít.”
Không phải cô đang dỗ cho ông cụ vui mà quả thật có bạn thích ăn lạc đã nói như vậy.