Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:37:17
Lượt xem: 306
Năm nay tuy đại đội bên này tốt hơn năm ngoái một chút, năm ngoái một hào ba nhưng năm nay cũng chỉ đạt một hào bốn.
Vẫn còn kém xa so với đại đội Ngưu Mông.
Tuy nhiên, Bạch Minh Châu cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên, nam nữ chính đều ở đại đội Ngưu Mông mà.
Vận may mạnh mẽ như vậy thì sao có thể kém được chứ.
Khi đàn dê được nuôi lớn và việc nuôi heo của các đội viên được xác định, năm sau, công điểm của đại đội Ngưu Mông có thể vượt quá ba hào!
Nói chuyện đã đủ rồi, cũng phải chuẩn bị nấu ăn, Bạch Minh Châu và Trương Kiều Mai đi ra sau vườn hái rau cải trắng.
Mợ út và Chu Lâm vào nhà bếp bận rộn, chuẩn bị nấu món thịt thỏ kho. Đến lúc này, bà ấy mới hỏi cháu trai: "Triệu miệng rộng nói năm nay các cháu mua bốn mươi đồng tiền lương thực à?"
Chu Lâm cảm thấy mợ út hiểu rất rõ về điều này, loại chuyện này sẽ không nói trước mặt vợ anh, đều tìm anh nói.
"Ở đại đội Ngưu Mông chúng cháu xảy ra chuyện gì, cô ta nhất định sẽ trở về để khoác lác."
"Đó là thật hay giả vậy?"
"Hơn ba mươi, chưa đến bốn mươi."
Mợ út nói với anh: "Các cháu làm thế này cũng quá khoe khoang rồi. Bây giờ cả thôn đều biết chuyện hai vợ chồng cháu mua nhiều lương thực như vậy rồi."
"Thích truyền thì truyền đi, miễn là chúng cháu không ăn trộm không cướp, đều là dựa vào bản lĩnh để kiếm cơm. Nếu bọn họ có thể nhẫn nại thì bọn họ cũng làm được."
"Năm nay cháu đi làm, một công điểm của các cháu là hai hào, cũng được chia không ít lương thực, sao lại còn mua nhiều như vậy?"
"Đúng là được chia không ít, thật ra nếu tiết kiệm thì cũng đủ ăn." Chu Lâm nói.
Năm nay anh đi làm không hề trắng tay, không tính số lượng mua, chỉ tính số lượng được chia thì đã nhiều hơn số lượng mua năm ngoái rất nhiều.
"Vậy sao cháu lại mua nhiều như vậy?" Mợ út thắc mắc.
"Vợ cháu thương cháu đấy." Chu Lâm nói: "Mợ út không biết đâu. Năm ngoái cô ấy thấy cháu không dám ăn nhiều mà để cho cô ấy và các con ăn nhiều hơn, cô ấy rất đau lòng. Nhưng mà năm ngoái cô ấy gửi bài đi đăng vẫn chưa được xác định, không biết có kết quả gì hay không nên cô ấy không nói gì nhiều. Năm nay cô ấy kiếm được tiền, nhìn thấy cháu vẫn phải thắt chặt lưng buộc bụng qua ngày, mua những thứ lương thực này về nhà chủ yếu là để cho cháu ăn."
Vợ anh không nói gì nhưng Chu Lâm thực sự biết vợ anh thương anh, cô vẫn luôn thương anh.
Mợ út cũng rất thấu hiểu cho chuyện vợ cháu trai thương chồng mình.
"Vợ của cháu thật là không còn gì để nói. Mợ chưa từng thấy ai thương chồng như vậy."
Khi ở bên kia, bà ấy nhìn thấy vợ cháu trai cũng thương con trai giống như thương cháu trai bà ấy vậy.
Bà ấy còn trêu chọc anh nữa.
Chu Lâm cười hì hì.
Mợ út nói: "Mợ út cũng không nói nhiều nữa, nhưng phải cẩn thận một chút đấy."
"Cháu biết rồi, mợ út với cậu út cứ yên tâm đi." Chu Lâm đương nhiên đồng ý.
Mợ út cũng không nói nhiều nữa.
Chỉ nhắc nhở một chút là được rồi, cháu trai và vợ cháu trai sống chung thật sự không cần phải lăn tăn quá nhiều. Bà ấy thấy quả thật không ai có thể sống tốt hơn họ nữa.
Những chuyện như tiêu hết sạch gia sản, bên ngoài đã nói mấy lần rồi mà vẫn chưa chán, bà ấy cũng không tin.
Chẳng mấy chốc, Bạch Minh Châu đã mang cải trắng và cà đã rửa sạch và cắt nhỏ vào: "Mợ út, mợ vào trong nhà chơi với bọn trẻ đi. Cháu với Chu Lâm làm được rồi."
Nhưng mợ út lại bảo cô cứ nghỉ ngơi, làm gì có chuyện để vợ của cháu trai lần đầu tiên đến nhà mà lại để cô làm việc.
Nhưng mà Chu Lâm hiểu rõ vợ mình, anh nói: "Mợ út cứ đi chơi với hai đứa nó đi, để vợ cháu và cháu cùng làm là được."
Mợ út mới gật đầu: "Vậy được."
"À, mợ út ơi, đợi đến lúc anh Quảng Thu đi gom củi xong, mợ qua đó ở với anh ấy một thời gian nhé!" Chu Lâm lại nói.
"Vậy mợ út lại qua đó ở thêm vài ngày nữa?" Mợ út cười, hỏi.
"Phòng phía tây vẫn luôn để dành cho mợ út đấy, chăn màn gì cũng có, đến lúc đó chỉ cần mợ qua là được." Bạch Minh Châu cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-108.html.]
"Đúng rồi, đừng có mang trứng gà qua như lần trước đó. Bây giờ cháu đang rảnh rỗi, ngày nào cũng vào rừng, hôm qua vợ cháu còn mang nửa giỏ trứng gà rừng cho chị dâu hai ăn nữa đấy, ăn không hết đâu." Chu Lâm cũng nói.
"Gửi có mấy quả trứng gà rừng mà anh còn đặc biệt kể công với mợ út." Bạch Minh Châu nhẹ nhàng véo anh một cái.
"Đó là đương nhiên rồi, anh là cháu trai của mợ út mà." Chu Lâm cười.
Nhưng mợ út cũng biết ý của cháu trai, chính là không muốn để bà ấy mang trứng gà qua đó.
Nói chuyện cười đùa một lúc, bà ấy mới đi chơi với Đâu Đâu và Đô Đô.
Bạch Minh Châu liền vào bếp cùng Chu Lâm, Cố Quảng Thu và Trương Kiều Mai, nhưng nhà bếp không lớn, bị Chu Lâm đuổi ra ngoài.
Cố Quảng Hạ thật sự rất ngượng ngùng, vì đáng lẽ ra anh ấy và vợ anh ấy phải làm hết trách nhiệm của chủ nhà, kết quả vợ anh ấy lại giống như người ta nợ tiền cô ta vậy.
Kể từ khi trở về nhà thì không thấy cô ta ra khỏi nhà!
Tất nhiên Cố Quảng Hạ cũng tức giận nhưng anh ấy cũng không muốn gây chuyện.
Bạch Minh Châu không cần phải động tay, cứ đứng trong bếp nhìn Chu Lâm nấu ăn là được.
Người ta nói đàn ông biết nấu ăn là hấp dẫn nhất, câu này không hề sai chút nào.
Người đàn ông này, không hổ là người mà em họ chiếu theo sở thích của cô để viết, vừa có thể lên được phòng khách, vừa có thể xuống được phòng bếp, vừa có thể đánh heo rừng, vừa có thể tạo nên thành tựu.
Tuy nhiên, đừng nghĩ rằng em họ làm vậy là vì muốn tốt cho cô, mà cô ta muốn cô có được rồi lại không trân trọng, cuối cùng mất đi người mình yêu mà hối hận cả đời!
Chỉ là thật ngại quá, từ lúc cô đến đây, cô vẫn luôn yêu thích gã đàn ông thô kệch này.
Bạch Minh Châu và Chu Lâm đến từ sáng sớm, mãi đến lúc ăn cơm trưa rồi mới về lúc một giờ chiều.
Ngay sau khi họ đi, Cố Quảng Hạ tức giận quay về nhà và cãi nhau với vợ.
Cố Quảng Hạ cảm thấy hôm nay mặt mũi của mình đã bị con mụ này làm mất hết rồi.
Chỉ cần chuyện sáng nay cô ta về nhà không thèm chào hỏi mà lủi vào nhà là anh ấy đã tức giận rồi. Kết quả đến lúc ăn trưa, họ đang ăn cơm ở đây, cô ta lại đánh con ở trong nhà.
Hai chị em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc chỉ trở về lấy bát mà bị cô ta nhốt trong nhà không cho ra ngoài nữa.
Hai đứa trẻ ở trong nhà khóc lóc, cô ta lại đánh chúng, anh đi gọi Tiểu Tây và Tiểu Bắc ra ngoài, cô ta vẫn không cho.
Cuối cùng vẫn là Bạch Minh Châu chia một bát thịt và bánh bao, bảo Chu Lâm mang qua cho hai đứa trẻ ăn trong phòng mới yên tĩnh lại.
Trước mặt em họ và em dâu, Cố Quảng Hạ đã nhịn xuống rồi, nhưng bây giờ anh ấy không nhịn được nữa.
"Anh quát tôi làm gì?" Vợ Quảng Hạ cũng không sợ: "Anh muốn ăn thì ăn đi, tôi không xen vào. Nhưng con tôi muốn đi thì không được, anh muốn đi là chuyện của anh, liên quan gì đến ba mẹ con tôi? Tôi không đi, anh còn muốn ép buộc tôi à?"
Câu nói này cũng có phần cố ý nói cho người trong nhà nghe.
Sau này, nếu như họ hàng gặp khó khăn cần gia đình giúp đỡ, cô ta chắc chắn sẽ không đưa tay ra. Tiền trong nhà bị cô ta giấu, chồng cô ta dù có lòng cũng không có sức!
“Cô thật sự tưởng mình là rễ hành nữa đấy à!” Cố Quảng Hạ cười nhạo: “Chỉ dựa vào số tiền đó của cô, cô còn tưởng Chu Lâm sẽ trông cậy vào cô ư? Cậu ấy chỉ cần tùy tiện vào rừng nhặt một củ nhân sâm hoặc vác một con heo rừng về thì cũng không cần đến cô, chứ đừng nói đến chuyện một tháng vợ cậu ấy có hai mươi đồng tiền nhuận bút và nhiều tem phiếu như vậy!”
Anh ấy cũng không hiểu nổi rốt cuộc con mụ này có vấn đề gì, sao cô ta còn có thể thật sự nghĩ rằng nếu vợ chồng em họ gặp phải chuyện gì cũng có thể tìm đến cô ta chứ? Thật là chưa từng thấy ai tự coi trọng bản thân như vậy!
Vợ Quảng Hạ bị anh ấy mắng cho một trận, lập tức phản bác: “Trên núi làm gì có nhiều nhân sâm tốt để nhặt như vậy?”
“Người khác thì không có nhưng Chu Lâm cậu ấy nhặt được còn ít sao?” Cố Quảng Hạ cười lạnh: “Lần trước mẹ tôi qua đó, không phải còn nhặt được một gốc linh chi thượng hạng như vậy sao? Mẹ tôi có thể nhặt được, cô nghĩ Chu Lâm không gặp được à? Cô nghĩ cả đại đội Ngưu Mông đều gọi cậu ấy là ngôi sao may mắn Chu chỉ là gọi cho vui thôi à?”
Sao Triệu Mỹ Hương trở về có thể không nói đến biệt danh ngôi sao may mắn của Chu Lâm chứ? Lúc đó cô ta đã khoe khoang đến mức nước miếng văng tung tóe.
Dựa vào cái miệng của Triệu Mỹ Hương, Chu Lâm lên núi tùy tiện có thể nhặt được nhân sâm nghìn năm, nhẹ thì có thể gặp được linh chi vạn năm.
Chỉ cần anh vừa vào rừng, thỏ tự đ.â.m đầu vào cây để anh bắt về ăn, heo rừng tự đ.â.m đầu vào tảng đá để anh vác đi bán, thậm chí gà rừng còn tự dẫn anh đến tổ của mình để anh nhặt trứng gà rừng!
Ông đội trưởng đại đội Ngưu Mông cả đời làm việc cần mẫn, cũng còn phải cảm ơn anh đã hết lời khen ngợi trước mặt lãnh đạo huyện.
Bà Lý đã vất vả đỡ đẻ cho người ta hơn nửa đời người nhưng vẫn phải nhờ vào việc đỡ đẻ cho hai con trai của anh mới có thể khiến bệnh viện trao cho bà ấy một lá cờ thưởng đem lại vinh quang cho dòng họ.
Nói chung, bất cứ điều gì tốt đẹp xảy ra ở đại đội Ngưu Mông đều chắc chắn có liên quan đến ngôi sao may mắn Chu Lâm.
Tất nhiên vợ Quảng Hạ cũng đã nghe nói đến những chuyện này. Cô ta cảm thấy chuyện này thật lố bịch, đúng là đang thổi phồng lên trời!