Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:39:52
Lượt xem: 291
Đâu Đâu và Đô Đô cũng rất gan dạ, thông thường những đứa trẻ nhỏ tuổi gặp phải động vật nhỏ lạ lẫm, chưa quen thuộc thì ít nhiều cũng sẽ sợ hãi.
Nhưng chúng thực sự không sợ, khi nhìn thấy con ch.ó con, chúng rất thân thiện và đến gần nó để kết bạn.
Khi hai anh em đang ngủ trưa, chúng còn để con ch.ó con vào ngủ cùng chúng nữa.
Bạch Minh Châu đã xem qua, trên người con ch.ó con rất sạch sẽ, cũng không có bọ chét linh tinh, vì vậy không cần phải dọn dẹp nhiều, con ch.ó con còn nhỏ như vậy cũng không thích hợp để tắm rửa, dễ bị ốm.
"Vợ ơi." Chu Lâm vừa bước vào cửa đã gọi.
"Ở trong nhà."
Chu Lâm vừa bước vào thì thấy vợ, con và con ch.ó nhỏ đang nằm trên giường.
"Có đói bụng không, em vào bếp nấu cho anh chút gì để ăn nhé?" Bạch Minh Châu nhìn anh, hỏi.
Có đói hay không thì để sau đã, quan trọng là phải lên đây ôm vợ anh một cái mới được, tối qua không có vợ ở bên cạnh, anh suýt nữa thì mất ngủ.
Anh ôm một lúc rồi mới nói: "Vợ à, tối qua em có nhớ anh không?"
"Không." Bạch Minh Châu mỉm cười phủ nhận.
Lòng Chu Lâm đầy mãn nguyện.
Nếu vợ anh nói rất nhớ thì là không nhớ. Nếu vợ anh nói không nhớ thì là rất nhớ.
Đừng hỏi anh làm sao mà biết, anh hiểu vợ mình ở một số phương diện đều nói một đằng làm một nẻo.
Chẳng hạn như trên giường, nói sao anh lại không đứng đắn thế, sao lại xấu xa thế, sao lại thích giày vò thế.
Nhưng anh biết, vợ rất thích.
Bạch Minh Châu cười mắng tên đàn ông mặt dày này một tiếng nhưng quả thật cô không nói gì. Tối qua không có anh ở nhà, cô thật sự lật qua lật lại hơn nửa tiếng mới ngủ được.
Đâu Đâu và Đô Đô cũng lâu lắm rồi không gặp cha, lập tức bò tới, muốn ôm cha.
Lần này Chu Lâm trở về vừa được vợ ôm, vừa được con trai ôm, anh cảm thấy cuộc đời mình thật sự viên mãn.
Bạch Minh Châu để anh chơi với con. Cô đi vào bếp nấu cho anh một bát mì. Đều là mì sợi cắt sẵn, cô đập thêm hai quả trứng, xé một nắm cải trắng xuống, thêm chút muối là thành món mì trứng ngon tuyệt rồi.
Lúc Chu Lâm đang ăn, Đâu Đâu và Đô Đô cũng muốn ăn.
Thực ra hai anh em không đói nhưng chúng ăn là vì bầu không khí, cha ăn thì chúng cũng muốn ăn.
Chúng ngồi xếp hàng ngay ngắn, há miệng chờ được cho ăn. Chu Lâm cũng bằng lòng chiều chuộng chúng, cho chúng ăn hai miếng. Hai anh em ăn xong mới đi chơi với con ch.ó con.
Bạch Minh Châu hỏi: "Sao anh lại muốn nuôi chó vậy?"
Chu Lâm cười nói: "Anh cũng không nghĩ tới chuyện này, chỉ là lúc ở trại nuôi lợn bên kia nhìn thấy, đột nhiên nghĩ rằng nuôi một con ở nhà trông nhà cũng không tệ."
"Con chó này có hơi khác biệt với những con ch.ó bình thường, nó có vẻ rất thông minh." Bạch Minh Châu nói, con ch.ó còn nhỏ như vậy, cô đã có thể cảm nhận được trí thông minh của nó, có thể thấy nó thực sự rất thông minh.
Chu Lâm giải thích: "Anh hỏi Phùng Cương rồi. Anh ấy nói con ch.ó này có huyết thống của loài sói, là con của sói đực và chó cái."
Bạch Minh Châu bừng tỉnh: "Em nói mà, thảo nào nó lại khác với những con ch.ó con bình thường."
Chu Lâm nói: "Để nó cùng lớn lên với Đâu Đâu và Đô Đô, sau này chắc chắn sẽ thân thiết với chúng."
Bạch Minh Châu cũng không phản đối việc nhà có nuôi một con chó, vì điều kiện kinh tế gia đình đã đi lên. Mà nơi này cách thôn hơi xa, tương đối hẻo lánh.
Mặc dù xã hội hiện nay ít có người dám làm loạn nhưng lòng người là thứ không thể thử, nuôi một con ch.ó có huyết thống của sói trông nhà thực sự không tệ.
"Đặt tên cho nó đi." Bạch Minh Châu nói.
Chu Lâm nói: "Gọi là Sư Tử nhé!"
Bạch Minh Châu: "..."
Mặc dù cái tên rất mang phong cách của Chu Lâm nhưng tên Sư Tử vẫn được quyết định đặt cho nó. Sư Tử Nhỏ cũng đã về nhà với nhà họ Chu, trở thành một thành viên của gia đình họ.
Lần này, Chu Lâm cùng với ông đội trưởng và kế toán của đội đã chọn mua một lô heo con chất lượng tốt không thể nghi ngờ.
Ngay cả những thành viên của đội được rút thăm cuối cùng cũng nhận được những con lợn con rất khỏe mạnh.
Cũng là bởi vì chúng đến một nơi xa lạ nên có chút sợ hãi và lo lắng. Tuy nhiên, khi các thành viên của đội mang thức ăn đến cho lợn, những con lợn con lại ăn rất nhiệt tình.
Miễn là chúng có thể ăn thì không có vấn đề gì.
Ngoài lợn con, tất nhiên còn có dê con nữa.
Lần này, Chu Lâm vốn dĩ muốn đưa chú Trương đi cùng nhưng chú Trương bị cảm nên không thể đi được.
Tuy nhiên, chú Trương cũng rất hài lòng với lô dê con được mang về. Không có con nào yếu ớt hay gầy gò, đều là những con dê con khỏe mạnh.
Có tổng cộng mười lăm con, đều được nuôi ở trại lợn.
Trại lợn của đội là một khu nhà gạch, trước đây là nhà của một địa chủ cũ. Khi địa chủ cũ chạy ra nước ngoài, ngôi nhà này đã được thu hồi và tập thể hóa.
Trước đây được dùng để nuôi lợn, hiện nay việc nuôi lợn đã được giao cho từng hộ gia đình. Khi năm con lợn được nuôi năm ngoái xuất chuồng thì trại lợn có thể được sử dụng riêng để nuôi dê.
Vì công việc chăn nuôi dê rơi vào tay chú Trương, chú Trương còn bảo Cố Quảng Thu và anh sửa lại chiếc giường ở đó một lần nữa. Còn những nơi khác, tất cả đều sửa lại một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-116.html.]
Bởi vì ông ấy định ở đó.
Lúc Bạch Minh Châu đến nhà thím Trương nghe bà ấy nói vậy, liền nói: "Không phải sẽ cử người thay phiên nhau đi trông coi sao?"
Kể từ khi tham gia hoạt động xát ngô với các bác gái trong thôn, cô cũng không còn hoàn toàn mù tịt về chuyện trong thôn nữa.
Ví dụ như khi đội nuôi năm con lợn, đội trưởng sẽ cử người thay phiên nhau đi trông coi.
Chú Trương cười hì hì: "Dù sao thì tôi cũng không có việc gì khác để làm, qua đó trông coi không có vấn đề gì."
Thím Trương cũng đồng tình: "Cứ qua đó ở cũng tốt. Tôi nấu cơm xong, sẽ bảo Quảng Thu mang qua cho ông."
Việc này cứ được quyết định như thế.
Và bởi vì chuyện nuôi lợn, các gia đình trong thôn đều có thêm nhiều chủ đề để bàn tán.
Tuy nhiên, chưa được mấy ngày thì cơn mưa thu lạnh lẽo đã đổ xuống.
Câu nói "một trận mưa thu một trận gió lạnh" quả không sai.
Trước đó mặc dù nhiệt độ đã lạnh rồi nhưng cũng còn tạm được. Thế nhưng sau trận mưa này, nhiệt độ từ mười bốn, mười lăm độ, đã giảm xuống chỉ còn năm, sáu độ.
Vì trời lạnh quá nhanh, Bạch Minh Châu đặc biệt chú ý đến vấn đề giữ ấm cho Đâu Đâu và Đô Đô.
Đâu Đâu thì còn đỡ, Đô Đô thì khó chiều hơn một chút, đứa bé này không thích uống nước.
Giờ đây giường đất đã được đốt lửa thì đương nhiên cũng phải uống nhiều nước, nếu không dễ bị khô họng.
May là khi Chu Lâm đến công xã đã mua trái cây hộp làm đồ ăn vặt cho Bạch Minh Châu. Anh thấy cửa hàng cung ứng có bán lê trắng nên đã mua rất nhiều về.
Trong nhà tích trữ không ít đường phèn, đều là do Chu Lâm mua về cho Bạch Minh Châu ăn cho ngọt miệng, không mua được kẹo sữa thì mua loại này.
Tuy nhiên, Bạch Minh Châu chưa từng ăn qua.
Lúc này thật đúng lúc, Bạch Minh Châu lập tức nấu canh lê đường phèn.
Nhờ có canh lê đường phèn, đứa bé Đô Đô này mới chịu cầm bát lên uống.
Mưa thu đã liên tục rơi trong năm sáu ngày mà vẫn chưa dứt.
Cũng bắt đầu từ lúc này, người dân trong thôn bắt đầu thắt lưng buộc bụng.
Bởi vì không đi làm, không đi làm đồng nghĩa với việc không có công điểm, không có lương thực, phải ăn lương thực dự trữ. Tất nhiên bọn họ phải ăn uống tiết kiệm rồi.
Vì vậy, một ngày liền khôi phục lại hai bữa, sáng một bữa, tối một bữa, có thể không hoạt động thì cố gắng không hoạt động, giảm bớt tiêu hao, để bụng không đói quá nhanh.
Hầu hết người dân trong thôn đều như vậy, ngay cả gia đình ông đội trưởng có điều kiện tốt cũng như vậy.
Tuy nhiên, luôn có những trường hợp ngoại lệ.
Trong mấy ngày trời mưa này, cuộc sống của vợ chồng Bạch Minh Châu và Chu Lâm quả thực khiến người ta phải ghen tị.
Gió vừa thổi qua, mùi thơm trực tiếp bay đến nhà Triệu Mỹ Hương. Đừng nói đến trẻ con bị thèm ăn đến mức khóc lóc, ngay cả người lớn ngửi thấy mùi đó đều không nhịn được mà nuốt nước bọt xuống bụng.
Những ngày này, Bạch Minh Châu đã biến tấu đủ kiểu để làm các món ngon như khoai lang nướng, hạt dẻ rang đường, bánh gạo mè, bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ,...
Bởi vì đã tích trữ củi, lương thực, và các vật dụng cần thiết khác như diêm, dầu, muối, còn có đường. Trong nhà cũng không thiếu tiền.
Dựa vào điều kiện này, thật sự là ngay cả cửa cũng không cần ra mà chỉ ở nhà ăn uống, ngủ nghỉ thoải mái.
Cũng là trong những ngày này, Chu Lâm đã được ăn hết tất cả những món ăn tinh tế mà anh chưa từng được ăn trước đây.
Anh cảm thấy vợ anh không cần khuôn mặt xinh đẹp và tài hoa, chỉ dựa vào tài nấu nướng của vợ, anh cũng đã bị chinh phục rồi.
Tuy nhiên, trong những ngày mưa, nhà anh không chỉ ăn những món ăn vặt.
Chu Lâm cũng đã dậy sớm, mặc áo mưa và ủng đi mua xương sườn và giò lợn về nhà.
Thịt lợn được băm nhỏ và nấu cháo thịt lợn với trứng và cải trắng cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn.
Hai anh em ăn được nên khá hài lòng, cũng rất thích ăn như vậy.
Bởi vì thức ăn ngon nên hai cậu bé ngày càng tròn trịa hơn.
Còn sườn lợn và móng lợn mà Chu Lâm mang về nhà thì dành cho vợ chồng anh ăn.
Thực ra, đối với những người bản địa như Chu Lâm, xương sườn không được ưa chuộng lắm.
Bởi vì thịt không nhiều lắm nhưng Bạch Minh Châu đã nói muốn ăn nên Chu Lâm cũng mua vài khúc về.
Vì vậy, hôm đó, vào buổi sáng, Bạch Minh Châu đã nấu cho anh một món sườn xào chua ngọt và buổi trưa là món sườn kho.
Chu Lâm ăn ngon đến mức suýt nuốt luôn cả lưỡi.
"Vợ ơi, anh hối hận không vì đã mua xương sườn sớm hơn. Không ngờ xương sườn có thể nấu ngon như vậy, anh đã bỏ lỡ bao nhiêu món ngon rồi?" Anh nói với vẻ chưa đã thèm.
"Lần sau nếu có thì anh cứ mang về, em sẽ nấu cho anh ăn." Bạch Minh Châu mỉm cười.
"Lần sau qua đó giao dịch, nếu có xương sườn nhất định anh sẽ mua nhiều một chút!" Chu Lâm gật đầu lia lịa.
"Nếu số lượng nhiều thì em có thể ướp rồi làm thành sườn heo rang muối tiêu. Đợi đến khi trời tuyết rơi, làm món lẩu sườn heo rang muối tiêu, đó cũng là một món ngon trong những ngày đông."