Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 135

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:35:41
Lượt xem: 282

Gà ướp muối và thỏ ướp muối đều là do sau khi Chu Lâm bắt về, Bạch Minh Châu đã đem đi ướp, trong nhà vẫn còn đồ tươi nên tất nhiên là mang đến biếu họ hàng.

Mợ út không nói gì, cháu dâu mang đồ đến mà bà ấy còn dạy bảo, đây không phải là làm mất hứng à?

Tuy nhiên, điều này chỉ áp dụng với Bạch Minh Châu, đối với Chu Lâm thì bà ấy không khách sáo chút nào.

"Anh Quảng Hạ, năm mới vui vẻ." Bạch Minh Châu nhìn thấy Cố Quảng Hạ, cũng cười chào hỏi anh ấy.

"Năm mới vui vẻ." Cố Quảng Hạ mỉm cười.

"Thím, có phải là hai em trai đến rồi không?"

Lúc này, hai chị em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc đang chơi ở ngoài, nghe nói hai em trai song sinh đã đến, cũng vội vàng chạy về hỏi Bạch Minh Châu.

"Đúng rồi, em trai mấy đứa đến rồi, vào nhà đi." Bạch Minh Châu mỉm cười đáp.

Hai chị em liền chạy vào.

Trong nhà, Chu Lâm đã nhanh chóng lau sạch m.ô.n.g nhỏ của Đô Đô, còn thay tã cho cậu bé. Cậu út Cố đứng bên cạnh cười vui vẻ nhìn.

Sau khi Đô Đô được thay sạch sẽ cũng vui vẻ hơn.

"Thằng nhóc thối, thế này là sao? Vậy mà cứ kêu suốt cả đường." Chu Lâm cười một tiếng.

Cậu út Cố cười hì hì bế cháu ngoại lên, hỏi: "Đô Đô còn nhận ra ông cậu không?"

Làm sao Đô Đô có thể nhớ được chứ? Thế nhưng đợi đến lúc cậu út Cố lấy ra một quả bóng được bó lại bằng rơm, mắt cậu bé liền sáng lên.

Có hai chị em Cố Tiểu Tây với Cố Tiểu Bắc tranh chơi cùng nên Đô Đô ở trên giường đất cũng không quá vui vẻ.

Còn Đâu Đâu cũng không thật sự muốn chơi. Đứa nhỏ này thật sự rất điềm tĩnh. Sau khi vào nhà, cậu bé bị mợ út bắt đi tè, sau đó cậu bé lập tức ngồi ở trong lòng mợ út và bắt đầu nghe người lớn nói chuyện.

Cậu bé ngồi nghe rất nghiêm túc, giống như là nghe hiểu được lời mọi người nói.

Bộ dạng nhỏ bé đó khiến mọi người đều không nhịn được mà cười lên rất thoải mái.

Mợ út nói với Cố Quảng Thu: “Đợi đến khi năm mới qua đi, trời cũng không lạnh nữa thì đến lúc đó mẹ sẽ đến thăm Hiểu Mai.”

Cố Quảng Thu trấn an bà ấy.

Bạch Minh Châu cũng cười nói: “Mợ út, mợ không cần phải lo lắng cho chị dâu đâu. Chị ấy được chăm sóc rất tốt trong thời gian ở cữ.”

“Mợ biết. Chắc chắn mẹ con bé sẽ tận tâm chăm sóc.” Mợ út mỉm cười.

“Còn không phải như vậy sao? Hai vợ chồng già nhà chú Trương được bế đứa cháu ngoại đầu tiên nên họ rất vui vẻ. Tên ở nhà gọi là Niên Sinh, tên thật là Cố Thụy. Thụy trong "Điềm lành" đấy. Cậu út, mợ út, hai người thấy cái tên này có được không?” Chu Lâm cười nói.

Cậu út Cố gật đầu: “Tên hay.”

“Tên này do ai đặt vậy?” Mợ út cũng cảm thấy tên này hay, nghe đã thấy may mắn lại còn thấy cao cấp nữa!

“Tên hay như vậy tất nhiên là do vợ cháu đặt rồi.” Chu Lâm vô cùng đắc ý.

“Đúng là cháu đã viết chữ này, nhưng mà chữ là do anh Quảng Thu tự chọn.” Bạch Minh Châu cười nói.

Cố Quảng Thu cũng cười.

Con trai có tên ở nhà là Niên Sinh, trong bát tự lại không thiếu gì trong ngũ hành cả, cho nên chỉ cần chọn một cái tên là được, không cần thêm gì vào nữa.

Bạch Minh Châu viết mấy chữ mang đến đó để anh ấy chọn và Cố Quảng Thu lập tức chọn chữ Thụy này.

"Thụy" trong "Điềm lành". Cho nên tên của Tiểu Niên Sinh gọi là Cố Thụy.

“Từ khi anh Quảng Thu của con có đứa con trai này, thật sự, mỗi ngày anh ấy đều cười.” Chu Lâm chế nhạo.

Cố Quảng Hạ cười nói: “Em còn nói Quảng Thu sao? Khi em có Đâu Đâu và Đô Đô, không phải lúc nào mặt em cũng cười ha hả sao?”

Điều này khiến cho mọi người đều cười.

Tất cả mọi người đều không để ý đến sự tồn tại của vợ Quảng Hạ.

Mặc dù Cố Quảng Hạ đã đánh cô ta một trận để cô ta không dám càn rỡ như trước nữa, nhưng anh cũng không muốn bắt buộc cô ta phải ra ngoài để thân thiết với mọi người ở đây.

Chẳng ai còn quan tâm đến cô ta nữa. Không ra càng tốt, nếu không sẽ thật sự rất mất mặt. Cô ta cứ ở trong phòng mà đợi đi!

Chu Lâm có mang đến đây chút thịt, nên cơm nấu lên sẽ có nhiều mùi thơm của mỡ hơn.

Chu Lâm và mợ út bận rộn ở trong phòng bếp và lần này Bạch Minh Châu cũng không vào đó.

Bởi vì Chu Lâm còn phải nói chuyện với mợ út về việc đến sống ở nhà anh, cũng không biết mợ út có đồng ý hay không?

Lúc Chu Lâm nấu cơm thì đã nói chuyện này với mợ út.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-135.html.]

Hiện tại, mợ út cũng phải đi ra đồng làm việc để kiếm công điểm, nhưng mà không làm được việc nặng. Chỉ làm đủ các loại như phơi lương thực, làm cỏ, và đến vụ thu hoạch thì tham gia vào việc xát ngô, phơi hạt kê. Trung bình mỗi ngày kiếm được bốn năm công điểm.

Chỉ là một chút công điểm mà bà ấy kiếm được không thể nào so sánh với việc vợ của cháu ngoại kiếm được ba mươi đồng một tháng được? Nên chắc chắn bà ấy sẽ muốn đi giúp đỡ vợ của cháu ngoại để kiếm được chỗ tiền này.

Một tháng ba mươi đồng, tìm được ở nơi nào chứ?

“Đợi đến khi cháu chuẩn bị đi làm thì lúc đó đến đây đón mợ qua đó.” Mợ út nói rất thoải mái.

Chu Lâm cười nói: “Vậy một lời quyết định như vậy mợ nhé.”

“Được.”

Còn tiền, mợ út không cần tiền: “Mợ đến nhà các cháu ăn không uống không thì làm sao phải cho mợ tiền làm gì? Không cần tiền, chỉ cần các cháu không ngại mợ út phiền là được.”

“Trong nhà có một người già giống như có một bảo bối, sao lại thấy phiền được? Là may mắn thì đúng hơn. Chúng cháu cũng không phải là những người không biết hưởng phúc như vậy.” Chu Lâm cười tủm tỉm.

Mợ út cười.

Tất nhiên bữa cơm trưa này được nấu vô cùng ngon. Ăn xong họ lại ở đây một lúc, đến khi thấy trời không còn sớm nữa thì Bạch Minh Châu, Chu Lâm với Cố Quảng Thu mới đưa Đâu Đâu và Đô Đô đi về.

Sau khi họ vừa rời đi, mợ út lập tức gọi Cố Quảng Hạ vào nhà nói chuyện.

“Sau đầu xuân, mẹ muốn sang bên chỗ em họ con để chăm sóc lũ trẻ giúp thằng bé. Sau này mẹ sẽ ở bên đó, khi nào có thời gian rảnh thì mẹ sẽ về nhà thăm. Cho nên cha con sẽ ăn uống cùng với các con.”

Bà ấy vừa nói xong những lời này khiến cho không chỉ Cố Quảng Hạ mà cả cậu út Cố đều hơi ngạc nhiên một chút.

“Cái gì?” Cậu út Cố nhìn vợ.

“Mẹ, mẹ muốn đi sang đó để em họ chăm sóc ư? Chuyện này không thể được!” Cố Quảng Hạ nói.

Mợ út cười nói: “Chẳng cần con nói. Tiểu Lâm với Minh Châu thật sự cũng có ý muốn chăm sóc chúng ta lúc về già. Sau này, nếu các con không đáng tin cậy thì có Tiểu Lâm ở đây, mẹ với cha của con cũng không cần lo lắng!”

Cố Quảng Hạ vội vàng nói: “Chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra đâu. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi!”

Cậu út Cố nhìn vợ: “Không phải chứ? Bà đang nói gì vậy? Bà muốn đi trông Đâu Đâu và Đô Đô ư? Chuyện này là Tiểu Lâm nói với bà sao?”

Mợ út gật đầu: “Vợ của cháu ngoại phải viết bản thảo. Nếu mà con bé có thời gian rảnh để viết thì một tháng có thể kiếm được ba mươi đồng. Nhưng nếu phải chăm sóc Đâu Đâu và Đô Đô thì con bé sẽ không có thời gian rảnh rỗi đó. Nhưng mà với chút công điểm này của tôi mà đi hỗ trợ chăm sóc lũ trẻ thì sẽ không vô nghĩa phải không? Tôi nhất định phải đi.”

Bà ấy không hề do dự.

“Không phải mẹ nói là hai mươi đồng sao? Sao bây giờ lại là ba mươi đồng?” Cố Quảng Hạ ngơ ngác hỏi.

“Minh Châu đã viết những bài văn mới khác, viết cực kỳ tốt và cũng đặc biệt đáng giá.” Mợ út cũng không hiểu, nhưng dù sao chuyện chính là như vậy.

Cậu út Cố nói: “Vậy bà sẽ đi sang đó ăn không uống không sao?”

“Làm sao tôi lại ăn không uống không chứ? Tiểu Lâm còn muốn cho tôi tiền nữa nhưng tôi từ chối.” Mợ út nói.

Chỉ cần ăn đồ ăn ở nhà cháu ngoại, thì về cơ bản là bà ấy đi chính là để hưởng phúc chứ còn cần tiền làm gì?

“Hơn nữa, tôi sang đó vừa đúng lúc xem một chút về cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của vợ chồng trẻ này được mọi người chú ý đến là như thế nào. Ông già, ông thử nói xem?” Bà ấy nói.

“Đi xem một chút cũng khá tốt.” Cậu út Cố gật đầu.

“Quảng Hạ. Sau này cha con sẽ ăn uống cùng với các con, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?” Mợ út nhìn con trai lớn của mình.

Cố Quảng Hạ vội vàng nói: “Chuyện này không có vấn đề gì. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.”

Lúc này mợ út mới hài lòng và bảo anh ấy đi về phòng nói chuyện với vợ Quảng Hạ.

Sau khi vợ Quảng Hạ bị đánh một trận, thì bản thân cô ta cũng yên bình hơn rất nhiều. Bởi vì cô ta nhìn ra được rằng Cố Quảng Hạ thật sự có thể ra tay trừng phạt cô ta, cho nên cô ta không dám nói gì.

Chỉ là trong lòng cô ta không nhịn được mà bĩu môi nói thầm. Đây vẫn là tốt với cháu ngoại, còn đối với con trai ruột thì vẫn như vậy!

Tất nhiên đây là bởi vì cô ta không biết đến chuyện tiền nhuận bút của Bạch Minh Châu sẽ tăng từ hai mươi đồng lên thành ba mươi đồng. Cố Quảng Hạ không nói và cũng thấy không cần phải nói với cô ta về điều này. Nếu không khuôn mặt đó tỏ thái độ ra sẽ lại khiến anh ấy tức lộn ruột.

Chu Lâm và Bạch Minh Châu cũng nói đến chuyện này trên đường trở về.

Cố Quảng Thu cũng biết. Đợi đến đầu xuân, lúc đó mẹ anh ấy cũng sẽ đến đó ở nên anh ấy rất vui vẻ.

Nhưng mà anh ấy cũng không vui vẻ bằng Bạch Minh Châu.

Lần này mợ út sẵn lòng đến đây giúp đỡ, có nghĩa là sau này cô thi vào đại học thì sẽ để mợ út ở đây. Chắc hẳn cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.

“Mợ út đến đây, em lại vui vẻ như vậy ư?” Chu Lâm cười nói.

Bạch Minh Châu cười: “Rất vui. Trong nhà có một người già giống như có một bảo bối.”

Cố Quảng Thu vừa cười vừa đánh xe lừa. Anh ấy cảm thấy như vậy mới là người một nhà. Chị dâu như vậy thật sự khiến cho người ta thất vọng.

Thật sự không ai có lỗi với cô ta, cũng không có ai hãm hại cô ta. Nhưng cô ta lại đi hãm hại người khác, và cảm thấy người khác đều có lỗi với cô ta.

Tuy rằng anh ấy không nói được, nhưng anh ấy có mắt nhìn và có tâm. Trong lòng anh ấy hiểu rõ.

Loading...