Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:34:54
Lượt xem: 256
Thật sự cảm thấy gia đình cậu út Cố không hề uổng công thương đứa cháu trai này, anh còn xuất sắc hơn cả con trai họ ba phần.
Có chuyện gì là đến ngay lập tức, còn biết trả ơn người khác đã giúp đỡ.
Mà cũng chính vì chuyện này, khiến Chu Lâm hoàn toàn cắt đứt ý định qua lại với hai nhà cậu cả và cậu hai của mình.
Cậu út Cố đã bệnh thành ra như vậy nhưng kết quả là hai nhà này không có một ai xuất hiện. Nếu đã vậy thì đoạn tuyệt quan hệ là được!
Sức khỏe của cậu út Cố vốn dĩ không tệ. Lại thêm Chu Lâm thường xuyên mang thú rừng đến cho ông ấy bồi bổ. Ban đầu là hai con gà rừng, sau đó lại mang thỏ đến để hầm. Nhờ được bồi bổ như vậy, cậu út Cố hồi phục khá nhanh. Chỉ trong khoảng một tuần, sức khỏe của cậu út Cố đã hoàn toàn bình phục.
Một hôm, Chu Lâm lại mang đến hai hộp trái cây đóng hộp cho cậu út. Cậu út Cố nói: "Không cần mang gì đến nữa, cậu đã khỏe hẳn rồi. Cứ để cho vợ của cháu ăn, nó còn đang mang thai mà."
"Làm sao cháu có thể bỏ bê vợ mình được chứ?" Chu Lâm cười nói.
"Cậu nhờ cháu khuyên nhủ mợ út một chút. Dạo này bà ấy bỗng dưng không cho cậu hút t.h.u.ố.c lá nữa, khiến tối qua cậu mất ngủ cả đêm." Cậu út Cố nói.
"Thuốc lá đó có gì tốt chứ, đã nên cai từ sớm rồi. Hôm nào cháu sẽ mang ít kẹo đến cho cậu. Khi nào cậu muốn hút thuốc thì ngậm kẹo, ngậm một thời gian sẽ quên được thứ đó." Chu Lâm cũng ủng hộ việc cai thuốc lá.
"Nghe thấy chưa, mau cai thuốc đi. Đừng suốt ngày rảnh rỗi lại sinh chuyện cho tôi. Sau Tết tôi còn phải sang thăm Đâu Đâu và Đô Đô, đừng vì cái thứ đó mà làm ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của Minh Châu!" Mợ út tỏ ra khó chịu.
"Mợ út nói đúng. Hiện giờ mợ út đã về, nhưng sau Tết mợ vẫn phải sang bên đó giúp đỡ cháu một chút mới được." Chu Lâm gật đầu.
"Ừ, sau Tết Nguyên Tiêu, mợ sẽ sang." Mợ út nói.
Chu Lâm trò chuyện với mọi người một lúc rồi mới về nhà.
Hôm nay trong thôn cũng khá náo nhiệt, ai ai cũng rất vui mừng.
Mọi người đang bàn tán về việc làm thịt lợn. Ngày mai, đội sản xuất của họ sẽ tiến hành làm thịt lợn. Ông đội trưởng đã chọn hai con lợn béo nhất của các hộ xã viên, mỗi con nặng khoảng bảy mươi lăm cân.
Đúng là không thể béo hơn được nữa.
Sáng sớm hôm sau, cảnh tượng làm thịt lợn cũng đặc biệt náo nhiệt. Mọi người đều không ngại lạnh, cũng không ham ngủ nướng mà đều chạy ra xem.
Tất nhiên, Chu Lâm cũng không thể bỏ qua cảnh tượng này. Anh cầm theo chậu và đi đến đó.
Bạch Minh Châu không đi, đối cô thì việc đến xem náo nhiệt không thoải mái bằng ở trong ổ chăn nhà mình. Hơn nữa Đâu Đâu và Đô Đô cũng còn chưa ngủ dậy, ba mẹ con lại tiếp tục ngủ.
Giống như năm ngoái, Chu Lâm được chia một ít thịt nạc và một cái dạ dày lợn.
Nhà ông Trương thì được chia khá nhiều. Năm nay thím Trương lại được chia thêm một bộ lòng lợn. Sau khi xử lý sạch sẽ, bà ấy liền nhờ Cố Quảng Thu mang qua cho cậu út Cố ăn.
"Mang cho cha con bồi bổ, xào dưa chua rồi ăn với cơm." Thím Trương rửa sạch, cười nói rồi đưa cho con rể.
"Đúng vậy, mang qua cho cha đi." Trương Kiều Mai cũng gật đầu.
Cố Quảng Thu rất cảm động, mẹ vợ và vợ anh ấy thực sự rất tốt.
Vì trong nhà còn một ít tiết heo và một ít thịt nên vẫn có đồ ăn.
Vì vậy, anh ấy đã mượn xe của Chu Lâm để mang bộ lòng lợn này về.
Mợ út cũng nhận ý tốt của thông gia, không khách sáo nhiều, chỉ dặn con trai trở về cảm ơn thay bà ấy.
Bộ lòng lợn này được mợ út xào dưa chua, thực sự khiến cậu út Cố ăn đến mức suýt vùi mặt vào bát!
Cực kỳ thơm ngon.
Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc cũng được hưởng phúc, hai đứa được ăn một ít.
Còn về vợ Quảng Hạ, tuy thèm thuồng cào cấu gạch nhà trong nhà nhưng cũng không thể ăn được một miếng lòng lợn xào dưa chua.
Đồng thời cũng vì cô ta đã dốc sạch tiền nhà cho nhà mẹ đẻ nên Cố Quảng Hạ quyết định, sau này anh ấy sẽ tự quản lý tiền!
Trong lúc đại đội Ngưu Mông chia thịt đã xảy ra một chuyện lớn.
Chính là khóa cửa trong nhà của anh hai Niên bị người ta cạy ra, hơn nữa dù của cải phong phú đã giấu ở chỗ rất bí ẩn nhưng cũng vẫn bị kẻ trộm lật ra tìm được!
Vợ chồng anh hai Niên và chị dâu hai Niên sinh ba đứa con, nhưng cả gia đình đều thích náo nhiệt, làm sao có thể bỏ lỡ chuyện lớn như trong thôn làm thịt lợn chứ? Cho nên bọn họ đã dậy thật sớm rồi bưng chậu đi xếp hàng.
Thật ra trong thôn cũng có không ít gia đình mà cả nhà đều đi xem náo nhiệt như nhà họ, làm thịt lợn chính là một cảnh tượng hoành tráng, một năm mới có một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-172.html.]
Hơn nữa người ta còn chả thèm khóa của như là nhà anh hai Niên, người ta tùy tiện đóng cái cửa một cái là xong, cũng có đầy người không đóng cửa đã đi rồi.
Thời buổi này ăn trộm ăn cắp không thường thấy, bởi vì một khi bị phát hiện là coi như xong đời, xử phạt vô cùng nghiêm trọng, ở trong thôn cũng cúi đầu không dám làm người, ai thấy đều phải mắng, hoàn toàn trở thành chuột chạy qua đường bị nhà nhà đuổi đánh.
Hơn nữa cho tới nay cũng chưa từng xảy ra sự việc trộm cướp gì, dù là bình thường Chu Lâm rêu rao khoe của như thế, nhưng mãi cho đến hiện tại cũng chưa có ai từng đi quấy rối.
Thế nhưng lần này anh hai Niên thật đúng là không may.
Hai vợ chồng rất chăm chỉ chịu khó làm việc, hơn nữa năm nay trong nhà cũng nuôi lợn nên được chia không ít công điểm, ngay cả thịt cũng được chia một phần.
Một miếng thịt ba chỉ khá ngon, còn có một ít tiết lợn.
Trên đường về nhà, chị dâu hai Niên còn nói muốn tặng tiết lợn cho bên nhà ngoại cải thiện cơm nước, một nhà năm người cứ như thế đi đến cửa nhà mới nhìn thấy khoá cửa đã bị người ta cạy ra rồi.
Đương nhiên anh hai Niên và chị dâu hai Niên bị sợ choáng váng.
Phản ứng đầu tiên đương nhiên là chạy vọt vào trong phòng xem kẻ trộm có còn ở đây hay không, sau khi tìm trong nhà một vòng thì không thấy ai cả.
Sau đó lại đi xem xét lương thực nhà bọn họ, tuy rằng lương thực bị mất một ít, bột mì năm nay được chia cho đã bị trộm đi, nhưng phần lớn những lương thực khác vẫn còn.
“Đây rốt cuộc là cái thằng trời đánh nào trộm đồ!” Chị dâu hai Niên cũng vô cùng đau lòng, tức mình chửi ầm lên.
Số bột mì đó nhà chị tiếc không dám ăn, nghĩ là để dành đợi tết đến thì sẽ ăn một bữa ngon, kết quả không ngờ để dành mãi lại thành để dành vào trong bụng kẻ trộm!
Anh hai Niên đột nhiên nhanh trí, la lên một tiếng: “Nhanh lên, đi xem tiền của nhà mình còn ở đó hay không!”
Chị dâu hai Niên nghe vậy thì cực kỳ hoảng sợ, cũng không nói hai lời chạy về phòng đi kiểm tra tiền bạc nhà chị.
“A!”
Cùng với một tiếng kêu thê lương thảm thiết của chị dâu hai Niên, chuyện nhà bọn họ bị kẻ trộm lấy trộm hết tiền mới bị vạch trần.
Gần đây sức khỏe của ông đội trưởng không được tốt lắm, ông đã lớn tuổi rồi.
Lý Đại Hải mang theo người đến đây.
“Anh phải bắt được kẻ trộm giúp chúng tôi đấy, tất cả hai trăm đồng nhà chúng tôi còn lại đã bị trộm đi, còn có một túi bột mì đều bị thằng ăn cắp ấy trộm mất rồi!” Chị dâu hai Niên vừa khóc lóc vừa nói.
“Chắc chắn thằng trộm ấy là người trong thôn chúng ta, chính là mấy nhà đó, bọn họ treo chuột c.h.ế.t trước cửa nhà tôi còn chưa đủ, lại muốn lấy trộm hết tiền của nhà tôi nữa, đây là bọn họ đang trả thù tôi đấy!” Anh hai Niên cũng tức giận nói.
Lý Đại Hải nói: “Bắt kẻ trộm phải có chứng cứ, không có chứng cứ thì không được nói lung tung.”
Anh hai Niên đã mất hết lý trí: “Còn cần chứng cứ gì nữa, không phải bọn họ thì còn có thể là ai!”
Nếu như chỉ mất túi bột mì kia thì cũng thôi, mấu chốt là toàn bộ gia sản nhà anh ta đã bị trộm đi, những hơn hai trăm đồng đấy, thế mà một đồng cũng không còn, cứ bị trộm đi như thế!
Lý Đại Hải bình tĩnh nói: “Chắc chắn là cần có chứng cứ, nếu không thì để anh tùy tiện nghi ai cũng được à?”
Nhưng mà đây cũng là sự kiện có tính chất ác liệt, đương nhiên Lý Đại Hải sẽ không nhân nhượng, lập tức bắt đầu điều tra buổi sáng hôm nay ai không đi xem làm thịt lợn.
Trọng điểm nhằm vào mấy nhà từng có khúc mắc với nhà anh hai Niên.
Nhưng mà tất cả mọi người đều có chứng cứ không có mặt tại hiện trường vụ án, người ta có cả nhân chứng đứng ra chứng minh có nhìn thấy mình đến xem làm thịt lợn.
Có nhìn thấy người đương nhiên sẽ không có khả năng đi qua cạy khóa cửa.
Thế là chuyện này cũng không có cách tra xét nữa.
Lý Đại Hải khuyên anh hai Niên đi báo án, anh hai Niên không trì hoãn một giây một phút nào, trực tiếp đi đến công xã báo án.
Công xã cũng có phái người đến đây điều tra, dù sao đây chính là vụ án lớn mất hơn hai trăm đồng tiền, một khoản tiền lớn như thế mất đi sẽ gây ra ảnh hưởng rất không tốt, sao có thể không điều tra rõ ràng chứ?
Đã điều tra mấy nhà liên quan đến Vương Nhị Anh bị anh hai Niên tố cáo kia, cũng trọng điểm điều tra nhà ông Vương, mặt khác những nhà còn lại cũng đều ghi chép lời khai.
Nhưng bởi vì là ngày vui làm thịt lợn nên thật sự không ai chú ý tới việc này.
Dẫn đến tất cả mọi người đều không rõ ràng lắm.
Cuối cùng chuyện nhà anh hai Niên bị mất trộm liền thành vụ án không có đầu mối, chỉ có thể để như vậy không giải quyết được gì.
Đương nhiên anh hai Niên không muốn thế, nhưng mà dù không muốn cũng không có cách nào khác, điều tra mãi không ra.
Vì thế trong lúc nhà người khác vui mừng đón năm mới, tình cảnh của cả nhà anh hai Niên và chị dâu hai Niên lại vô cùng bi thảm.