Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:48:50
Lượt xem: 239
Chờ chạng vạng tan việc về nhà, Bạch Minh Châu hỏi luôn chuyện diêm tiêu.
“Diêm tiêu? Đó là cái gì thế?” Quả nhiên Chu Lâm không hiểu, cũng chưa nghe nói đến bao giờ.
“Em cần để tạo băng.” Bạch Minh Châu nói.
“Tạo băng?” Chu Lâm sửng sốt: “Khối băng lạnh đó sao?”
“Đúng rồi.”
Chu Lâm cũng cảm thấy hứng thú, bảo cô viết ra, anh cũng không trì hoãn quá lâu, trực tiếp tới tìm đường dây bán hàng hóa kia của Lý Thái Sơn, muốn để họ hỗ trợ tìm diêm tiêu.
Nhưng mà năng lực của đường dây đó rất bình thường, tuy họ có nói sẽ hỗ trợ tìm xem, nhưng đợi nửa tháng cuối cùng cũng không có.
Sau khi tiến vào tháng sáu, hôm nay lại nóng hơn một độ, nửa đêm Chu Lâm đạp xe đạp đi đến gặp đường dây giao dịch của mình.
Sau khi nhập hàng và xuất hàng, anh cũng hỏi thăm đối phương về diêm tiêu.
“Diêm tiêu hả?” Người đàn ông bán đồ hỏi lại anh.
“Đúng vậy, anh biết không?” Chu Lâm hỏi.
Anh cũng sốt ruột muốn tìm diêm tiêu, bởi vì bụng vợ lớn hơn, nhiệt độ cơ thể rất cao, còn cao hơn so với nhiệt độ cơ thể anh.
Nếu diêm tiêu có thể tạo ra băng, anh thật sự muốn mua một ít về cho vợ dùng.
“Tôi biết, trước kia cũng từng bán vài lần, anh muốn cái thứ này để làm gì?” Người đàn ông bán đồ nói.
Chu Lâm nói qua loa rồi hỏi giá bao nhiêu, người đàn ông bán đồ cũng không hỏi nhiều, cho cái giá vừa phải.
Giá không hề rẻ, nhưng cũng không phải quá đắt, coi như trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Vài ngày sau, Chu Lâm liền đến địa điểm hẹn trước để lấy diêm tiêu.
Chu Lâm nhận xong liền vội vàng mang về cho vợ anh, đêm hôm khuya khoắt hai vợ chồng chỉ thắp ngọn nến rồi bắt đầu làm thứ này.
“Thật có thể tự mình làm ra băng sao?” Hiển nhiên Chu Lâm rất tò mò.
“Em thử xem xem.” Bạch Minh Châu cười.
Trước đó cô đã kiểm tra một lần rồi, tuy độ tinh khiết của số diêm tiêu mà Chu Lâm mang về không cao, nhưng cũng đều không tệ, có thể dùng được.
Vì thế cô lập tức bắt đầu làm, dưới sự chứng kiến đến mức trợn mắt há hốc mồm của Chu Lâm, cô dùng diêm tiêu và nước làm thành một bát băng.
Chu Lâm chính mắt trông thấy cảnh tượng này nhưng vẫn sợ ngây người.
“Thật…… Thật sự là băng?” Người đàn ông thô thiển không học được mấy năm đèn sách này còn không nhịn được mà xoa xoa đôi mắt, thật sự là có chút không thể tin được, băng này giống như ảo thuật vậy, xuất hiện ngay dưới mí mắt anh.
Không chỉ nhìn, anh còn đưa tay ra sờ sờ, thật là băng không thể nghi ngờ, lạnh buốt!
Đời trước bản thân Bạch Minh Châu cũng thường xuyên tự mình làm một ít đồ linh tinh, cho nên cô biết rõ tỉ lệ dùng diêm tiêu để làm băng.
Nhưng đã lâu cô không làm, cho nên chỉ làm một bát nhỏ thử xem đã, nếu thành công thì chắc chắn phải làm ra nhiều một chút.
Vì thế cô nhanh chóng làm ra được nửa chậu băng.
“Có diêm tiêu rồi thì sau này ngủ sẽ có chút khí lạnh.” Bạch Minh Châu cười, nói.
Lần tới ban đêm đặt ở trên giường đất trước, chờ một lúc rồi lên giường đất ngủ thì trong phòng sẽ hơi lạnh, thoải mái hơn rất nhiều.
Chu Lâm thật tâm phục khẩu phục đối với vợ mình.
Thật sự, không có cái gì mà vợ anh không biết!
Nhưng khi Chu Lâm nhìn thấy băng này thì anh không chỉ nghĩ đến việc sau này vợ có thể ngủ ngon giấc mà còn nghĩ đến cơ hội buôn bán!
“Vợ ơi, cách làm băng này có hiếm không? Có nhiều người bên ngoài biết hay không?”
“Hiện tại hẳn là không có nhiều người biết, nhưng cách tạo băng này cũng không phải là bí mật gì.” Bạch Minh Châu nhìn anh: “Làm sao thế?”
“Vợ ơi, chúng ta bán công thức làm băng này đi có được không?” Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu kinh ngạc: “Có người muốn mua à?”
Chu Lâm lập tức cười: “Vợ ơi, em thật đúng là tay cầm núi vàng núi bạc mà không biết, chỉ riêng cái công thức này, không được ngần này tiền thì anh không bán!”
Anh dựng một bàn tay, năm trăm đồng.
Vì sao anh lại nắm chắc như vậy?
Bởi vì mùa hè thì cần có băng!
Nếu có thể có băng, số lượng thịt bán ra của bên phía đường dây buôn bán nhất định sẽ tăng thêm nhiều, chính là bởi vì trời nóng sợ hỏng mất, cho nên mùa hè bán không được nhiều bằng mùa đông!
Hơn nữa đường dây bên kia cũng sẽ có những cách dùng khác, bọn họ sẽ phát huy công dụng của băng này đến mức tận cùng!
Bạch Minh Châu vừa thấy con số này, sao lại không đồng ý, không chút do dự nói: “Bán!”
Cô đã nhìn qua sổ tiết kiệm trong nhà, hai quyển sổ tiết kiệm tổng cộng lại tích góp được khoảng một ngàn bảy trăm đồng, đây là nhờ sau này thỉnh thoảng Chu Lâm lại gửi thêm vào.
Với tiền đề là phải bảo đảm mức độ sinh hoạt trong nhà không bị hạ thấp, còn có thể tiết kiệm được nhiều tiền như thế đã không cần nói gì thêm về năng lực của người đàn ông thô thiển nhà cô nữa rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-186.html.]
Con số này là còn chưa tính đến các đồ vật đáng giá như những đồng bạc cổ và những thỏi vàng nhỏ hình cá mà họ giấu ở sân sau.
Tuy rằng ở thời buổi này thì số tiền này cũng đã đủ rồi, hoàn toàn coi như là kẻ có tiền, nhưng ai lại chê tiền nhiều chứ?
Đặc biệt còn có bốn đứa bé nhỏ cần phải nuôi sống.
Cho nên nếu có thể bán thì trực tiếp bán đi, thật sự không phải cái gì quý hiếm cả.
Ngày hôm sau mợ út cũng biết chuyện vợ của cháu ngoại làm ra được băng, Bạch Minh Châu thấy bà tò mò, lập tức làm ra một nửa chậu băng ngay trước mặt mợ út.
Bởi vì hôm nay bà nấu chè đậu xanh, muốn làm chè đậu xanh ướp lạnh, lúc này uống vào đúng là quá ngon miệng.
Còn như chuyện mang thai không thể ăn lạnh, Bạch Minh Châu cảm thấy mọi việc đều có thể điều chỉnh số lượng là được.
Chỉ cần số lượng trong phạm vi thì không phải vấn đề gì lớn.
Mà nhìn thấy băng thì mợ út thật sự sợ ngây cả người, phản ứng giống với phản ứng của Chu Lâm đêm qua y như đúc.
“Tại sao cháu lại thông minh thế nhỉ.” Sau khi mợ út phục hồi tinh thần lại, thì không nhịn được mà nói.
Bạch Minh Châu cười: “Cháu thì tính là thông minh gì chứ, cháu ngoại của mợ mới thông minh, anh ấy nói công thức làm băng này có thể bán lấy tiền đấy.”
Mợ út cười nói: “Thế thì cũng phải có công thức của cháu thì mới có thể bán ra, không có công thức, cháu xem nó lấy cái gì ra để bán.”
Còn như bao nhiêu tiền thì mợ út không hỏi, dù sao bà biết, cháu ngoại và cháu dâu là những người được ông trời đuổi theo đút cơm cho ăn.
Bởi vì có băng, thời gian sau đó cuộc sống dưỡng thai của Bạch Minh Châu đã tốt hơn khá nhiều.
Ngay cả Đâu Đâu và Đô Đô ban đêm cũng ngủ ngon hơn, bởi vì thời tiết nóng lên, hai anh em dễ dàng ra một đống mồ hôi, trẻ nhỏ đều là thân thể thuần dương, rất dễ bị nóng.
Thời điểm đầu tháng này, Chu Lâm đi ra công xã mua hai quả dưa hấu về, đến giữa tháng thì Chu Lâm lại đi kiếm quả vải.
Lần này là quả vải vị quế, còn mua những năm cân.
Quả vải vị quế này lại ướp lạnh một chút, khi ăn thì thật sự không cần phải nói đến mùi vị của nó.
Cậu út Cố lại một lần nữa được đón qua ăn vải, đương nhiên chủ yếu vẫn là muốn đến xem bụng của cháu dâu.
Chuyện cái thai này lại là sinh đôi cũng đã truyền đến tận bên phía đại đội Cố Gia rồi.
Vừa nhìn thấy thì quả nhiên ông cũng rất vui vẻ, còn như ăn quả vải, ăn mấy quả nếm thử vị là được.
Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô rất thích ăn, ăn đến mức bụng nhỏ căng phồng lên, lúc này mới mang Sư Tử ra ngoài đi chơi.
Nhưng mẹ của bọn chúng nói cho bọn chúng, cái này gọi là quả vải, quả vải ăn rất ngon.
Bây giờ hai anh em không thích về nhà, đi theo những đứa trẻ khác chạy khắp nơi chơi đùa bốn phía.
Nhưng chúng chỉ chơi ở trong thôn, không đi những nơi nguy hiểm như bờ sông, cho nên Bạch Minh Châu không ngăn cản.
Vừa mới qua giữa tháng được mấy ngày, thu hoạch vụ hè đã bắt đầu rồi.
“Mợ nghe nói lúa trong ruộng nhà các cháu, một mẫu có thể đạt được ba đến năm trăm cân!” Ngày đầu tiên mợ út đi đưa cơm xong về nhà, nói.
Bạch Minh Châu cũng kinh ngạc “Năm nay nhiều hơn năm ngoái à?”
Năm ngoái cũng được mùa, nhưng còn chưa đạt được sản lượng ba đến năm trăm cân.
Đương nhiên nếu ở thời sau này thì sản lượng này không phải là cao, nhưng đặt ở trước mắt thì đây chắc chắn là một vụ mùa bội thu rồi, bởi vì có không ít nơi mà sản lượng một mẫu còn không nổi một trăm cân!
“Đúng vậy, sản lượng của mỗi mẫu tăng thêm hơn một trăm cân.” Mợ út nhớ rõ ràng, “Bên chỗ mợ một mẫu lúa mì mới hơn một trăm cân thôi!”
Nếu không thì sao lại nói công điểm của đại đội Ngưu Mông đáng giá chứ?
Sau khi gặt lúa, giá thu mua là trên dưới một hào một cân, giao đủ thuế lương rồi thì phần còn lại đều có thể bán lấy tiền.
Các đội viên được chia lương thực không chỉ ăn không hết, chờ thu hoạch vụ thu xong thì những lương thực cũ còn có thể bán được không ít tiền.
Năm nay lại bội thu, cho nên lúa cũng được chia nhiều, một người có thể được chia mười cân lúa.
Đương nhiên, nếu không lấy lúa mà lấy hoa màu cũng được, đại đội còn có lương thực cũ năm ngoái còn dư, đã phơi tốt và bảo quản cũng tốt, đều có thể ăn được, hoàn toàn không cần lo lắng, muốn đổi thì có thể đến đổi.
Giống như bên phía nhà họ Trần sẽ đi đổi.
Không chỉ có lương thực loại tốt đổi hoa màu, còn phải tiêu tiền mua một ít lương thực thô trong đại đội.
Bởi vì năm ngoái nhà họ không đủ công điểm, không chỉ được chia ít tiền mà lương thực cũng không được chia bao nhiêu, chỉ đạt tiêu chuẩn thấp nhất, cho nên họ đã ăn hết rồi.
Cho nên giờ cần phải mua một chút.
Cả thôn đều đang nhìn chuyện cười của nhà họ Trần.
Nhưng chịu đựng áp lực lâu như vậy, ông Trần và bà Trần cũng thật sự sắp không chịu đựng nổi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, ngay sau khi mua xong lương thực thì nhà họ đã tách ra ở riêng.
Kế toán, và những người già khác trong thôn được mời qua chủ trì việc tách ra ở riêng.
Ông đội trưởng không đi, bởi vì không muốn đi, để cho Lý Đại Hải đi.
Nhà họ Trần cũng có chút của cải, bởi vì trước khi cãi nhau ầm ĩ muốn tách ra ở riêng thì nhà họ Trần đã làm việc rất chăm chỉ.
Cho nên bốn đứa con trai đều được chia hơn một trăm đồng.