Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:45:16
Lượt xem: 248
“Thật đúng là trông giống nhau như đúc, thế này thì không phân biệt được đứa nào với đứa nào.” Những người khác đi theo lãnh đạo cùng tới đây cũng bị hai anh em này làm cho ngạc nhiên.
Lãnh đạo tỉnh cười nói: “Trong hai cháu ai là anh trai, ai là em trai nhỉ?”
“Đây là anh trai, cháu là em trai.” Đô Đô chỉ chỉ anh trai mình, lại chỉ chỉ chính mình.
Ánh mắt của lãnh đạo tỉnh bị con bọ hung trong tay cậu bé hấp dẫn, Đô Đô thấy lãnh đạo đang nhìn con bọ hung của mình thì giới thiệu: “Nó gọi là Đại Ngưu, đào đất rất là giỏi, mới chớp mắt một cái là đã đào được rất là sâu!”
Lãnh đạo tỉnh cười ha ha, ôn hòa nói: “Thế thì nó thật đúng là tài giỏi. Cậu bạn nhỏ, đưa chúng ta đi nhà hai cháu nhìn xem có được không? Chúng ta muốn đi báo tin vui cho mẹ của cháu.”
“Được chứ.” Đô Đô nhếch miệng cười, Đâu Đâu vừa nghe là báo tin vui thì cũng thả lỏng hơn nhiều, hai anh em đi ở phía trước để dẫn đường.
Ông đội trưởng cũng rất nhanh trí, gọi người đến khu tập thể thanh niên trí thức để thông báo cho đám người Đổng Kiến cũng qua đây!
Mà thời điểm nhóm người này đến nhà, mợ út đang ở trong sân chia bánh bột ngô cho bé ba và bé tư.
Bánh bột ngô cũng là một loại đồ ăn nhà bọn họ thường ăn.
Bé tư đang làm nũng muốn ăn bánh trứng gà, không muốn ăn bánh bột ngô.
Nhưng bé ba thì không ghét bỏ, trong tay cầm một cái bánh bột ngô rồi ngồi ở cửa nhà mình, Sư Tử thì nằm ở bên cạnh cậu bé, đang ăn say sưa ngon lành.
“Lãnh đạo, đây là em ba nhà cháu.” Vừa thấy bé ba đang ăn cái gì đó, Đô Đô lập tức nhiệt tình giới thiệu.
Bé ba nhìn thấy có nhiều người đến như vậy, cho dù đều là người lớn thì cậu bé cũng không hề thấy sợ, còn từ từ gặm bánh bột ngô của mình.
Dáng vẻ mũm mĩm đáng yêu khiến lãnh đạo tỉnh nhìn cũng nở nụ cười.
Thoạt nhìn thì thức ăn của đứa nhỏ này không kém chút nào, xem ra điều kiện trong nhà không thể tốt được hẳn là do tất cả đều dùng để nuôi đám trẻ.
Dọc đường tới đây ông đã nhìn thấy không ít người xây được nhà ngói, dù sao đại đội Ngưu Mông này cũng là đại đội tiên tiến, không có gì bất ngờ. Nhưng nhiều nhà ngói như vậy mà nhà Trạng Nguyên nữ lại vẫn là một cái nhà gạch mộc thấp bé.
Cũng không trách cô lại phải viết sách gửi bản thảo, muốn nuôi sống bốn đứa con trai thì áp lực quả là không nhỏ.
“Ai da, ông đội trưởng, chuyện gì thế, sao nhiều người tới như vậy?”
Mợ út nghe được tiếng Sư Tử sủa cảnh cáo đối với người lạ thì vội vàng từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy có nhiều người như vậy thì hoảng sợ.
“Đây là lãnh đạo tỉnh của chúng ta, cháu dâu của bà, cũng chính là vợ của Chu Lâm, là Trạng Nguyên ban xã hội của tỉnh trong lần thi đại học này!” Ông Lý đội trưởng nói.
“Trạng Nguyên ban xã hội là gì?” Mợ út sợ ngây người.
“Cái này……” Người không được học mấy năm như ông đội trưởng cũng bị hỏi đến nghẹn họng, thật ra ông cũng không phân rõ ban xã hội với bantự nhiên gì đó.
Vẫn là lãnh đạo công xã giải thích: “Chính là cháu dâu của bà, cô ấy thi đứng đầu toàn tỉnh, cho nên lãnh đạo tỉnh mới tới để chúc mừng cô ấy!”
“Đứng đầu toàn tỉnh?”
“Đúng, cô ấy giỏi nhất toàn tỉnh, đứng số một.”
“Ai da, ai da!”
Mợ út liên tiếp "ai da" hai cái, chợt cảm thấy khó thở, trước mặt nhiều người như vậy mà bị kích động quá mức ngất đi như thế.
Chờ thời điểm bà ấy tỉnh lại một lần nữa thì lãnh đạo đã dẫn người đi rồi.
Bạch Minh Châu đang ngồi ở bên cạnh giường đất chờ bà ấy tỉnh dậy.
“Mợ út, mợ tỉnh rồi à?”
“Hóa ra là nằm mơ.” Đầu tiên là mợ út ngẩn ra một chút, chợt phản ứng lại.
“Mơ gì cơ?” Bạch Minh Châu cười.
Mợ út cảm thán, nói: “Vừa rồi mợ mới mơ thấy cháu thi đậu, còn đứng đầu, là Trạng Nguyên nữ giỏi nhất đấy, lãnh đạo tỉnh chúng ta còn tự mình tới chúc mừng cháu!”
Bạch Minh Châu bật cười: “Mợ út, lãnh đạo tỉnh bọn họ đã đi về rồi.”
Mợ út rõ ràng ngẩn người, sau khi phản ứng lại mới kích động nói: “Không phải mợ út nằm mơ ư? Đó là sự thật à?”
“Đương nhiên không phải nằm mơ, ai còn có thể mơ đến như vậy chứ.” Chu Lâm một chân đi vào phòng, trong tay còn bưng một bát thuốc đen như mực.
Đây là thuốc an thần mà thầy thuốc trung y ở phòng khám kê đơn cho mợ út, không phải vấn đề gì lớn, chính là vui mừng quá, hơn nữa tuổi cũng lớn, lúc này mới bị kích động ngất xỉu, an tâm điều dưỡng mấy ngày thì không có chuyện gì nữa.
Mà lúc này trên mặt Chu Lâm cũng là tươi cười hoàn toàn không kiềm chế được, vợ anh là người đứng đầu toàn tỉnh, tất cả thí sinh, toàn bộ một tỉnh, kết quả không có một ai thi tốt hơn vợ anh cả. Là Trạng Nguyên nữ hàng thật giá thật hoàn toàn xứng đáng.
Ai da, Chu Lâm anh chỉ là một người đàn ông thô lỗ ở nông thôn, rốt cuộc là tu bao nhiêu đời mới có phúc phần này!
“Thật sự là người đứng đầu, thật sự là Trạng Nguyên nữ?” Mợ út nắm tay cháu dâu, hỏi.
Bạch Minh Châu sợ bà lại chịu kích thích, vội vàng nói: "Mợ út, mợ đừng kích động, chúng ta đừng kích động.”
Mợ út liên tục nói: “Mợ không kích động, chỉ là vui mừng, rất là vui mừng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-232.html.]
Chu Lâm nhếch miệng cười nói: “Cháu biết mợ út vui mừng, nhưng chúng ta thật sự đừng quá kích động, ông bác sĩ đã nói người có tuổi không thể kích động, hơn nữa vợ cháu thành Trạng Nguyên nữ, đây đều là chuyện trong dự kiến.”
Giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.
Bạch Minh Châu cười lườm anh một cái.
“Đúng rồi, không phải hai đứa vào núi sao?” Mợ út nghĩ tới, vội vàng nói: “Có kịp gặp mấy người lãnh đạo không?”
Chu Lâm nói: “Từ khi biết lãnh đạo tỉnh tới báo tin vui là Thái Sơn đã trước tiên chạy vào núi tìm chúng cháu, thời điểm chúng cháu gấp gáp trở về vừa vặn tới kịp.”
Lúc ấy bọn họ cũng đã nhặt xong hạt dẻ, anh còn định rủ rê vợ ở trong núi thử cảm giác mới, vợ cũng sắp bị anh thuyết phục, kết quả Lý Thái Sơn thở hồng hộc chạy tới làm mất hứng.
Anh còn chưa kịp mắng chửi người đã nghe Lý Thái Sơn nói chuyện đã xảy ra, cũng không nói hai lời lôi kéo vợ về nhà ngay.
Còn về hai bao tải hạt dẻ rừng, Lý Thái Sơn đã mang về giúp họ.
Thời điểm trở về vừa vặn bắt kịp, lãnh đạo tỉnh cười hỏi họ vào núi làm gì?
Đương nhiên là Chu Lâm sẽ nói đúng sự thật, nhặt hạt dẻ rừng cho bọn nhỏ ăn.
Sau đó chính là chụp ảnh chung.
Lãnh đạo tỉnh người ta mang theo không ít người đến, đồ vật như máy ảnh đều có, trực tiếp sắp xếp chụp luôn.
Chu Lâm cũng ở trong khung ảnh.
Nói đến chỗ này Chu Lâm thở dài, nói: “Lúc ấy mợ út không tỉnh, nên không có cách nào chụp chung được.”
“Cái này có gì quan trọng, còn không phải là một tấm ảnh chụp hay sao, mợ còn đang ở cùng nhà với Trạng Nguyên nữ đây, phúc khí này còn chưa đủ lớn hay sao.” Mợ út căn bản không thèm để ý đến cái kia, lôi kéo tay của cháu dâu không bỏ.
Bọn họ trò chuyện như vậy, bên ngoài cũng vô cùng náo nhiệt.
Vừa nghe thấy thanh âm, Chu Lâm đã nói: “Là cậu út cháu và đám anh Quảng Hạ, cháu còn chưa kịp đi báo tin đâu, anh Quảng Thu đã chạy đi báo trước rồi.”
Hai vợ chồng bọn họ đỡ mợ út ra ngoài, cậu út Cố, Cố Quảng Hạ còn có vợ của Quảng Hạ, Cố Tiểu Bắc Cố Tiểu Tây đều tới.
Vừa hỏi mới biết không phải Cố Quảng Thu đi qua báo tin vui, là người miệng rộng Triệu Mỹ Hương nói.
Lúc ấy nghe nói lãnh đạo tỉnh tới báo tin vui cho Bạch Minh Châu, sau khi biết cô thi đứng đầu toàn tỉnh, là Trạng Nguyên nữ, lúc ấy chân cô ta cứ như đạp bánh xe gió mà chạy thẳng đến đại đội Cố gia.
Tiến vào trong thôn thì cái miệng kia oang oang giống như cái loa to, mở miệng một tiếng là tiền đồ lớn khó lường, người phụ nữ của ngôi sao may mắn quả nhiên không tầm thường, quả thực chính là ngôi sao Văn Khúc trên trời giáng thế, có thể nói là khiến người ta chú ý.
Sau khi kéo thật nhiều người của đại đội Cố gia đến vây xem, lúc này cô ta mới bắt đầu miệng lưỡi lưu loát mà nói đến chuyện lãnh đạo tỉnh đích thân đến đại đội Ngưu Mông của bọn họ chúc mừng cho vợ thanh niên trí thức vợ của Chu Lâm thi được đứng đầu toàn tỉnh.
Đương nhiên mấy người cậu út Cố cũng đều biết chuyện.
Cho nên họ cũng vội vàng sang đây.
Nhưng bởi vì hai bên cách nhau một đoạn đường, lại còn đi bộ nữa nên là không kịp gặp.
Trước mắt thì cả gia đình đều tới.
Ngay cả vợ Quảng Hạ cũng đi theo tới, nhưng không ai để ý đến cô ta.
Cậu út Cố vừa nghe bạn già thế mà còn kích động ngất xỉu đi, vì thế còn bỏ lỡ cơ hội chụp ảnh chung cùng nhiều lãnh đạo như vậy, ông ấy rất là xem thường.
“Ngày bình thường thấy bà cũng rất là bản lĩnh, sao thời khắc mấu chốt như vậy lại không chịu được? Đó là cảnh tượng hoành tráng đến mức nào, thế mà bà còn có thể ngất xỉu được.”
Mợ út lườm ông ấy một cái: “Ông hâm mộ tôi chứ gì?”
Cậu út Cố bị nói trúng tim đen.
“Mẹ, bây giờ mẹ thấy thế nào? Trong người có nơi nào không thoải mái hay không?” Vợ của Quảng Hạ đã tìm được cơ hội chen vào, tỏ vẻ quan tâm thân thiết.
Mợ út nhàn nhạt nói: “Cũng vẫn ổn.”
Tuy rằng vợ của Quảng Hạ có thấy hơi xấu hổ nhưng lại nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Lúc ấy chẳng phải là không có một chút chuẩn bị nào sao, tôi đang định làm bánh trứng gà cho bé tư ăn, kết quả ông Lý đội trưởng dẫn bọn họ tới báo tin vui, còn là tin vui lớn như thế, nhất thời tôi đã không chịu nổi, dù sao cũng đã lớn tuổi rồi.” Mợ út nói.
Trong lòng chính xác ít nhiều có chút tiếc nuối.
“Thế này có là gì, hôm nào chúng ta lại đi chụp ảnh, chụp nhiều thêm vài tấm!” Chu Lâm cười nói: “Mợ út ơi mợ rất ăn ảnh đấy, được chụp vào ảnh đặc biệt đẹp.”
“Chỉ có cháu lắm mồm, đến tuổi này của mợ rồi còn xinh đẹp cái gì.” Mợ út cười lườm anh một cái.
“Thím họ, thím thật là tài giỏi!” Cố Tiểu Tây nhìn thím họ, nói.
Những người khác cũng đều nhìn về phía Bạch Minh Châu.
Giờ khắc này, ngay cả vợ của Quảng Hạ cũng cảm thấy toàn thân cô em dâu họ này đều tỏa ra ánh sáng văn chương.
Lúc ấy thời điểm Triệu Mỹ Hương trở về nói thì cô ta đang ở bên cạnh vây quanh nghe, mỗi lần Triệu Mỹ Hương trở về đều sẽ có chuyện, chẳng phải cô ta vẫn đến nghe sao.