Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:10:00
Lượt xem: 246
Nhưng Ngô nhị gia đã ngắt lời mợ út, trực tiếp gọi Chu Lâm đang ở nhà sang nghe điện thoại.
“Mợ út, mợ đến công xã gọi điện thoại à?” Chu Lâm cầm điện thoại cười nói.
“Cháu ở đó à?” Mợ út ở đầu dây bên kia cũng cười, bảo: “Vậy thì tốt quá, đến lúc đó Kiều Mai sẽ đưa anh em Nhiên Sinh cùng lên thủ đô với cậu mợ. Con thuê nhà giúp mợ nhé.”
Chu Lâm đồng ý.
Bởi vì tiền điện thoại đắt nên bà ấy không nói nhiều, nói xong việc chính liền cúp máy.
Trên đường về nhà, mợ út cũng nói chuyện này với Cố Quảng Hạ. Cố Quảng Hạ dở khóc dở cười, nói: “Con biết rồi. Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, con còn muốn nuôi lợn nữa.”
Mợ út nghe vậy mới hài lòng, bảo: “Làm việc ở nông thôn cũng tốt, không tệ hơn đi làm bên ngoài đâu. Nhưng tiền này con phải tự giữ lấy nhé?”
“Con biết rồi ạ.” Cố Quảng Hạ đáp.
Ngay khi nghe Chu Lâm nói về việc Trương Kiều Mai sẽ đưa con đến ở cùng mợ út và cậu út Cố ở thủ đô, Bạch Minh Châu liền nói: “Không cần thuê nhà đâu, cứ ở ngay trong ngõ nhà mình là được.”
Chu Lâm nghe vậy hơi ngạc nhiên: “Hả?”
Bạch Minh Châu bình tĩnh nói: “Em cũng có mua một căn nhà nhỏ trong ngõ đó, cũng rộng gần bằng nhà mình.”
Đây là căn nhà thứ ba mà cô mua sau khi mua căn thứ hai, được mua vào tháng Mười.
Nó còn rẻ hơn căn nhà của họ một trăm đồng.
Chủ nhà cũ chuyển đi nên muốn bán nhưng vị trí rất đẹp.
Hơn nữa, căn nhà đó còn khá mới vì chủ nhà cũ đã sửa sang lại một lần vào hai năm trước.
Cứ như vậy, với giá bốn nghìn một trăm đồng, Bạch Minh Châu đã sang tên căn nhà thành của mình.
Chu Lâm theo vợ đến xem, xem xong liền cười, nói: “Vợ à, mắt nhìn của em không tệ. Vậy cho họ ở đây à?”
Bạch Minh Châu nói: “Cứ ở đây đi, cũng gần, tiện cho cậu và mợ chăm sóc.”
“Mỗi tháng bao nhiêu tiền?”
“Muốn thu tiền à?”
“Cũng phải thu một ít, nhà mình mua đắt như vậy mà.” Chu Lâm cười nói: “Nhưng tạm thời không nói là nhà mình. Một tháng thu ba đồng thôi, anh sẽ nói với chị dâu là trực tiếp thuê một năm.”
“Anh cứ xem mà làm.” Bạch Minh Châu gật đầu.
Trước khi chủ nhà chuyển đi đã dọn dẹp khá gọn gàng, bởi vì họ cũng muốn bán được giá tốt, để bừa bộn sẽ mất giá.
Nhưng dù vậy, Chu Lâm vẫn gọi người đến dọn dẹp lại một lần nữa, ngôi nhà này cũng rất ra dáng.
“Vợ ơi, sao em thích mua nhà vậy? Tính cả nhà mình đang ở, còn nhà bên kia có sân trước sân sau, đây đã là căn thứ ba rồi.”
Bạch Minh Châu nhàn nhạt nói: “Nhà mình có bốn đứa con trai, sau này không phải cho mỗi đứa một căn sao?”
Chu Lâm cười: “Anh còn tưởng em nhìn ra tiềm năng của nhà ở Bắc Kinh.”
Bạch Minh Châu bình tĩnh lật báo sang trang khác: “Anh nói cũng đúng, đúng là em nhìn ra tiềm năng của nhà ở Bắc Kinh.”
“Tầm nhìn của vợ anh thật xa. Việc đầu tư này không tệ, cứ tiếp tục mua, thích căn nào mua căn đó, mua thêm mấy căn cũng được!” Chu Lâm khoát tay ra hiệu.
“Nói trước nhé, những ngôi nhà này đều là do em dùng tiền mình kiếm được mua, không liên quan đến anh.” Bạch Minh Châu liếc nhìn anh.
Chu Lâm khựng lại, sau đó nói: “Vợ, em nói gì vậy? Đồ của anh là đồ của em, đồ của em chẳng phải cũng là đồ của anh sao? Chúng ta còn phải phân chia rõ ràng như vậy à?”
“Để em sửa lại một chút. Đồ của anh là đồ của em, nhưng đồ của em thì vẫn là của em.” Bạch Minh Châu nở nụ cười với anh.
Chu Lâm lao tới hôn cô say đắm khiến cô không biết trời đất trăng sao gì. Một lúc lâu sau, anh cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Vợ ơi, em muốn gì anh cũng cho em, cả mạng anh cũng có thể cho em!”
Ngày hôm sau, đồ nội thất và đồ điện tử mà Chu Lâm nhờ người vận chuyển bằng đường biển từ phía nam về đã đến.
Gọi người chuyển về nhà.
Một chiếc tủ lạnh, một chiếc máy giặt, còn có vài chiếc quạt, mỗi phòng một cái.
Những người hàng xóm xung quanh đều vô cùng tò mò về những thiết bị gia dụng này.
Tất cả đều đến xem thử, đồng thời cũng hỏi giá cả.
Chu Lâm cũng nói thẳng, không cần che giấu, một chiếc tủ lạnh giá bao nhiêu, một chiếc máy giặt giá bao nhiêu, còn có giá cả của quạt nữa.
Nghe xong, những người hàng xóm đều kinh ngạc thốt lên, không ngờ lại đắt đến vậy!
Điều mà họ càng không ngờ hơn là, hộ gia đình mới đến này lại giàu có đến vậy!
“Hôm trước tôi gặp bà Tiền, mới nghe bà ấy nói rằng bà ấy đã bán căn nhà này cho hai người rồi, chuyện này có thật không?” Một bà lão hỏi Chu Lâm.
Đây là bà Hà, người có mối quan hệ không tốt với bà Thẩm.
Chu Lâm nói: “Đây không phải là vì thấy những người hàng xóm ở đây đều tốt bụng nên chúng tôi mới gom góp tiền mua căn nhà này, sau này chúng ta có thể làm hàng xóm lâu dài của nhau rồi hay sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-272.html.]
Lời này của anh cũng thật là khách sáo.
Kết quả là bà Hà đến, cười nói: “Nếu nhà cậu đã mua máy giặt rồi vậy thì sau này chúng tôi không cần giặt quần áo nữa, mang sang đây giặt chung.”
Bà Thẩm vừa nghe lời này liền trợn mắt.
Một người khác là bà Hoàng thì đảo mắt lia lịa, không nói gì.
Chu Lâm cũng cười ha ha nhìn bà Hà: “Được thôi, thím cứ mang sang đây, cháu cũng không tính nhiều tiền của thím đâu. Mỗi lần giặt quần áo, cháu chỉ lấy của thím một đồng thôi!”
Bà Hà suýt nữa không cười nổi, nói: “Cậu xem cậu keo kiệt quá, hàng xóm với nhau mà...”
“Được rồi, bởi vì là hàng xóm nên cháu lấy thím tám hào, giảm giá cho thím hai mươi phần trăm.” Chu Lâm nói.
Mặt bà Hà lập tức trở nên đỏ bừng.
Bà Thẩm thấy Chu Lâm trút giận thay bà ấy, liền cười nói: “Máy giặt đắt tiền như vậy mua về đương nhiên là để dành cho nhà mình dùng. Tôi không dám chiếm lợi đâu, da mặt tôi không dày đến vậy!”
Bà Hà bực mình: “Ý bà là gì? Bà nói da mặt tôi dày à?”
“Da mặt bà dày hay không thì bà tự biết, cần tôi nói à?” Bà Thẩm cũng không khách sáo.
“Bà...”
“Thôi được rồi.” Ông Hà cắt ngang lời vợ mình, tuy gia đình họ Chu là người đến từ bên ngoài nhưng không phải là kẻ yếu đuối, đừng để họ lợi dụng chiếm lợi thì tốt rồi.
Con trai út của bà Hà nhìn Chu Lâm, nói: “Ở phương Nam kiếm tiền dễ thế à? Anh mới đi làm được bao lâu mà đã mua được cả nhà và đồ đạc to thế này rồi!”
Mọi người cũng nhìn sang Chu Lâm.
Chu Lâm nhướng mày, đáp: “Đương nhiên rồi, chỉ cần xách bao tải qua đó là có thể nhặt được tiền, thím cũng có thể thử xem!”
Con trai út bà Hà liền động lòng: “Thật à? Vậy sang năm tôi phải thử đi xem sao!”
“Không được đi, bên đó loạn lắm. Em họ con đến đó vào giữa năm, suýt thì bị đánh chết, hiện giờ vẫn đang nằm trên giường kìa!” Bà Hà vội vàng nói.
“Không phải mẹ nói là do cậu ấy tự ngã sao? Sao giờ lại thành bị đánh?” Con trai bà ta hỏi.
“Trước đây là mẹ chưa nói rõ với con, dẹp ngay ý định này cho cha đi!” Lần này, ông Hà cũng lên tiếng.
Cậu cháu họ kia suýt bị đám man di phương nam đánh chết, hiện giờ nằm liệt giường đã gần nửa năm, vẫn là bộ dạng sống dở c.h.ế.t dở.
“Ở phía nam loạn lắm à?” Con trai út nhà họ Hà hỏi Chu Lâm.
“Loạn hay không là do người. Người có bản lĩnh thì kiếm được tiền, người không có bản lĩnh thì không kiếm được, khó nói lắm.” Chu Lâm cười nói.
Con trai nhà họ Hà nhìn dáng vẻ Chu Lâm như vậy thì cũng không dám nói gì thêm. Trong ngõ có nhà họ Thẩm, nhà họ Hoàng, nhà họ Hà và nhà họ Tiền trước đây đều là những người dân bình thường. Nhưng hiện giờ, nhà họ Chu mới chuyển đến, ai trong ngõ cũng biết là họ không tầm thường.
Có thể kiếm được tiền ở phương nam, quả là có bản lĩnh.
Tuy nhiên, trong ngõ này cũng ẩn chứa nhiều nhân tài.
Chẳng hạn, vào ngày thứ hai sau khi Chu Lâm mua đồ điện tử về, nhà họ Hoàng ở đầu ngõ cũng trực tiếp khiêng một chiếc tivi về nhà.
Chuyện này càng khiến cho các gia đình trong ngõ náo động.
Đừng nói đến ngõ nhà họ, cả ngõ bên cạnh, ngõ cách bên cạnh đều đến xem náo nhiệt.
So với tủ lạnh, máy giặt và quạt bàn, thì rõ ràng là tivi có tác dụng mạnh mẽ hơn.
Vì vậy, khi chiếc tivi này về, gia đình ông Hoàng đã thật sự cướp hết sự nổi bật.
Những người đang xem liền nhịn không được mà hỏi: “Trong trung tâm thương mại bên kia có tivi rồi sao? Hai ngày trước tôi mới hỏi qua, thì họ nói tháng sau mới có mà? Sao bây giờ đột nhiên lại có rồi?”
“Chuyện đó thì tôi không biết, dù sao tôi cũng chỉ nghe được từ lời đồng nghiệp nói thôi, tôi đã dành dụm tấm phiếu để lấy tivi này từ rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ lấy được, lần này cuối cùng tôi cũng chờ được rồi!” Ông Hoàng cười lớn, nói.
Đừng tưởng rằng có nhiều người xúm lại đến xem tivi nhà ông thì ông sẽ cảm thấy khó chịu, không khó chịu, không khó chịu chút nào!
Ngược lại, ông còn cảm thấy rất kiêu ngạo là đằng khác, đây chính là thứ đã mang lại vinh quang cho ông.
Trong nhà mua một chiếc ti vi, chưa kể người lớn, mà ngay cả trẻ con khi đi ra ngoài đường cũng giống như mang theo gió vậy.
Ông Hoàng nhìn thấy Chu Lâm cũng đến xem náo nhiệt thì liền nói với anh: “Cậu có nhiều tiền như vậy sao không mua lấy một chiếc tivi đi? Mua tủ lạnh với máy giặt làm gì, những thứ đó đều vô dụng.”
Thời buổi này nhà ai có đồ ăn thừa mà để vào trong tủ lạnh chứ, còn cái máy giặt nữa, sao không giặt bằng tay đi?
Đối với những loại chuyện vặt vãnh này Chu Lâm trước giờ đều rất biết cách nói chuyện: “Làm gì có cách nào khác đâu, chiếc tivi này là hàng hiếm, ông Hoàng chắc chắn là phải có cách nào đó thì mới lấy được.”
Cả nhà ông Hoàng được khen thì vô cùng vui vẻ, còn nói nếu lần sau có thừa phiếu tivi thì sẽ cho cậu một cái, Chu Lâm nói không cần, anh đã nhờ người chú ý đến nó rồi.
Thật ra Chu Lâm căn bản không thích xem loại tivi đen trắng đó, không chỉ riêng anh, mà ngay cả Đâu Đâu và Đô Đô, cùng với anh ba, anh tư của bọn họ cùng đến xem qua tivi nhà ông Hoàng một lần rồi liền đi luôn.
Tại sao lại như thế?
Vì họ và anh đều đã xem ti vi màu ở nhà họ Ngô rồi, nên sau khi xem ti vi đen trắng này xong thì cũng thấy không có gì hay cả.
Chiếc ti vi nhà ông Hoàng quả thật gần như là đồ tặng, nên sẽ không dễ dàng mà khai ra điều đó.
Nhà họ Thẩm không thấy có động tĩnh gì, nhưng nhà họ Hà bên cạnh thật sự có cảm giác như mình đang bị thua kém.