Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 307
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:03:39
Lượt xem: 197
Trước lúc Chu Lâm gọi điện thoại đến thì Hứa Nhã cũng gọi cho Niên Viễn Phương dựa theo số điện thoại được ghi lại trên thư.
Hai vợ chồng trò chuyện rất lâu, cuối cùng Hứa Nhã hy vọng anh ta có thể về nhà ăn tết. Bởi vì anh ta đi được hơn nửa năm, làm sao cô ấy có thể không nhớ anh ta chứ?
Vì thế, Niên Viễn Phương lập tức xin phép Chu Lâm một chút. Bởi vì anh ta cũng rất nhớ vợ và con, muốn về nhà đón năm mới.
Chu Lâm cũng hiểu điều đó.
Anh bảo anh ta sắp xếp đoàn xe bên đó. Nếu muốn về thì về, anh cũng không ấn định ngày quay lại, để tự anh ta sắp xếp. Nhưng mà anh ta cũng đừng trì hoãn hoạt động của đoàn xe là được.
Niên Viễn Phương bảo anh hãy yên tâm. Anh ta trở về đón năm mới xong sẽ lập tức quay trở lại đây, cả đi và về chắc khoảng nửa tháng.
Còn nhóm người đi giao hàng ở thủ đô, Chu Lâm cũng gọi điện thoại cho người phụ trách cửa hàng. Đợi đến khi hàng hóa đến, bến tàu sẽ gọi điện thoại cho người phụ trách cửa hàng. Đến lúc đó, người đó chỉ cần đến bến tàu lấy hàng hóa là được.
Còn về tiền hàng, khi nào Chu Lâm trở về thì sẽ tự mình đến cửa hàng kết toán nên cũng không có gì phải lo lắng.
Anh ở bên phương nam vẫn luôn bận rộn như vậy. Bận rộn cho đến ngày 22 tháng chạp, thì Chu Lâm lập tức giao cửa hàng cho người cựu chiến binh mà anh đã thăng chức, tên là Dương Quân. Sau đó, anh với Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn cùng nhau quay về Bắc Kinh.
Chu Lâm đưa hai người Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn trở về, tất nhiên cũng phải gọi điện về trước đã.
Ở nhà bên này nếu biết bọn họ trở về ăn tết thì chắc chắn sẽ vui mừng vô cùng.
Nên ngày thứ hai sau cuộc điện thoại, là ngày cuối cùng Trương Hiểu Mai với Kim Tiểu Linh kinh doanh buôn bán và không tính bận rộn thêm nữa.
Họ nói với khách hàng chờ đến năm sau thì lại tiếp tục kinh doanh, còn tiếp theo họ muốn chuẩn bị đón Tết.
Bận rộn từ đầu năm đến cuối năm nên nghỉ mấy ngày để đón Tết không phải sao?
Trương Hiểu Mai cũng đi nói với Thẩm Gia Hưng, cha của 'con lừa con' nhà bên.
Bởi vì hiện tại họ cũng có những giao dịch kinh doanh với nhau.
Không phải Thẩm Gia Hưng mở tiệm bánh bao và bánh hấp ở bên ngoài sao? Anh ta không chỉ bán bánh hấp, mà còn bán bánh bao. Kinh doanh rất tốt.
Vừa giữa năm nay, anh ta còn đến chỗ của Trương Hiểu Mai để lấy hàng. Anh ta lấy trứng trà đi bán, bán với giá sỉ. Nhưng việc kinh doanh trứng trà cũng vô cùng tốt, mỗi ngày anh ta đều có thể bán được vài cân.
Bán sỉ một cân trứng trà lợi nhuận không cao, nhưng chân dù nhỏ đến mấy cũng là thịt. Dù sao cũng sẽ không phải chuyện gì phiền phức, chỉ là đặt ở trong quầy, khi bán bánh bao và bánh hấp thì cũng thuận tiện bán luôn. Khách quen cũng có rất nhiều.
Biết cô ấy không muốn tiếp tục kinh doanh vào dịp tết, tất nhiên Thẩm Gia Hưng cũng không có ý kiến gì. Bởi vì anh ta cũng không muốn kinh doanh như vậy nữa.
Năm nay anh ta không dự định bán hàng muộn như trước. Năm trước, anh ta vẫn mở quán cho đến tận buổi sáng ngày 30 Tết. Đầu năm nay cũng mở cửa vào vào ngày đầu tiên của năm mới.
Nhưng thật sự phải nói rằng, anh ta cũng kiếm được rất nhiều.
Thu nhập bình quân mỗi tháng cao tới khoảng ba trăm đồng, hàng tháng đều được ghi vào sổ. Theo tính toán thì thu nhập năm nay vào khoảng gần bốn nghìn đồng, còn kém một chút, nhưng cũng lệch là bao.
Mà tiền lương cho một tháng làm việc trước đây là bốn mươi đồng, một năm khoảng năm trăm đồng!
Như vậy số tiền kiếm được một năm này có thể so với số tiền đã kiếm trong mấy năm qua không?
Thật sự nếu không phải bên cạnh bị nhà ông Hà lại mở thêm một quán nữa thì việc kinh doanh sẽ còn tốt hơn. Chỉ là loại chuyện này cũng không thể tránh được.
Nhưng mà lúc trước ở cùng trong một ngõ nhỏ, khi gặp nhau còn chào hỏi nhau khách sáo một chút. Nhưng hiện tại nhà ông Hà đã dọn ra ngoài nên khi gặp mặt nhau thì họ cũng không chào hỏi nhau nữa.
Cửa hàng của Thẩm Gia Hưng bây giờ rảnh rỗi, bà Thẩm cũng rảnh rỗi. Bởi vì bà ấy không phải giúp đỡ nấu sữa đậu nành nữa.
Tiệm bánh bao của Thẩm Gia Hưng bán tất cả mọi thứ. Bao gồm bánh bao, bánh hấp, trứng trà, tất nhiên cũng có cả sữa đậu nành nữa.
Anh ta dự đính sang năm sẽ bán thêm bánh quẩy!
Tạm thời không nói đến chuyện này. Thím Thẩm đến đây tìm mợ út tán gẫu, mợ út cũng rảnh. Không chỉ có mình bà ấy, mà ngay cả thím Trương và mẹ Thái Sơn đều rảnh.
Từ sau khi tuyết bắt đầu rơi, thì thím Trương lập tức ngừng không đi bán trứng trà nữa.
Mợ út với mẹ Thái Sơn cũng không đi bán hạt dưa, đậu phộng với đậu nành nữa mà chỉ làm ở nhà. Sau đó họ bảo người bán rong đến nhà và bán sỉ, để cho người bán rong đi bán.
Khi tuyết rơi lớn thì các bà ấy cũng không bận bịu nữa. Nếu không chẳng may thật sự bị cảm cúm hay gì đó, đi bệnh viện rắc rối thì không nói, còn phải tĩnh dưỡng một thời gian dài, mất nhiều hơn được.
Cho nên đầu tiên là bốn bà lão giúp đỡ thu dọn đồ đạc trong nhà từ trong ra ngoài sạch sẽ, sau đó tập trung lại với nhau vừa đánh bài vừa nói chuyện trong nhà. Cuộc sống hàng ngày cũng không quá tẻ nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-307.html.]
Nguyên nhân chính là vì bốn bà lão rất tốt, bà lão họ Hoàng trong ngõ nhỏ cũng rất ghen tỵ. Nhưng mà bà ta không thể hòa nhập vào được.
Nói chuyện luôn có chút thích khoe khoang cũng không sao, hiện tại mấy nhà ở trong ngõ nhỏ này, có nhà ai điều kiện kém đâu nào? Nhưng mà bà ta thích khoe khoang thì cứ để bà ta khoe khoang thôi.
Nhưng khi đánh bài thì mình đánh ra rồi không thể cản người ta ăn chứ, kết quả bà ta lại đổi ý nói không đánh quân này nữa. Về điểm này thì thật sự không thể chịu được.
Sau khi chơi cùng vài lần, hiện tại bốn bà lão nhóm mợ út đã không thích gọi bà ta đến chơi cùng nữa, nếu không vì sao hôm nay lại đến nhà này ngày mai đến nhà kia chứ? Chính là để tránh bà ta, để bà ta không tìm ra được nơi nào. Nếu bà ta đến tìm thì cũng chỉ nói ở nhà làm việc, không chơi bài, dù sao chính là không muốn chơi cùng bà ta.
Nhưng ngoài ra, ông Hoàng cũng không tệ. Cậu út Cố và chú Trương còn rất thích chơi cờ cùng với ông ấy. Nhưng mà ông ấy cũng thích khoác lác.
Trong mười câu ông Hoàng nói thì có ba câu là nghe được. Còn lại bảy câu đều là thổi phồng lên, nhưng ngàn vạn lần đừng coi đó là thật.
Ông Thẩm cũng không thích nói chuyện với những người hay khoe khoang như vậy, tất nhiên ông Thẩm cũng thật sự bận rộn.
Tháng trước, ông ấy lại tìm được được một món hàng tốt.
Ông ấy mua vào với giá mười đồng. Có người ra giá ba trăm đồng, ông ấy cũng không muốn bán. Nhưng cuối cùng có người đến ra giá năm trăm đồng, lúc này ông ấy mới đồng ý bán đi.
Ông ấy còn tự hào hơn so với khoảng thời gian vinh quang lần trước của ông ấy. Đó là khi ông ấy mua một chiếc ấm trà với giá năm đồng, cuối cùng bán nó đi với giá ba trăm đồng.
Đây là khoảnh khắc vinh quang thứ hai sau khi ông ấy về hưu.
Chính vì nguyên nhân như vậy, nên sở thích này của ông Thẩm vẫn luôn được duy trì. Bởi vì ông ấy không cần phải xin tiền con trai. Vậy tại sao phải ngăn cấm ông ấy chơi đồ cổ chứ.
Và với điểm này, ông Thẩm không thể hòa hợp được với những ông lão khác. Giống như lần này ông ấy mua được hàng thật, nhưng cậu út Cố và những người khác lại cảm thấy không thuyết phục. Họ chỉ cảm thấy đây chính là mèo mù vớ phải cá rán.
Ông Thẩm cũng không thèm để ý. Đây chính là lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều. Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng gì cả, khi gặp nhau thì họ vẫn sẽ tươi cười ha hả chào hỏi nhau.
Đây chính là mối quan hệ tinh tế giữ con người với nhau.
Cũng là mối quan hệ giữa mọi người bọn họ trong ngõ nhỏ. Nhưng nói chung là vẫn không tệ.
Nếu không tại sao Bạch Minh Châu không nghĩ đến chuyện muốn dọn đi. Bởi vì cho dù có một chút tâm tư, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục, con người đều là như vậy cả.
Hiện tại Bạch Minh Châu đang đợi, chờ Chu Lâm trở về.
Tuy rằng mỗi lần người đàn ông thô lỗ này trở về đều khiến cô eo đau chân mỏi, nhưng khi người này đi xa nhà trong thời gian dài thì cô cũng sẽ rất nhớ anh.
Là tình cảm đặc biệt chỉ riêng với một người.
Chu Lâm cũng rất nhớ vợ.
Không chỉ có anh, mà hai người đàn ông đi cùng với anh cũng vậy. Họ cũng rất nhớ vợ mình.
Đàn ông trưởng thành, đều đã xa nhà lâu như vậy, sao có thể không nhớ chứ?
Cũng may không mất nhiều thời gian, họ đã về đến Bắc Kinh.
Chiều hôm nay về, ba người trở về cũng khiến bầu không khí của ba gia đình trở lên vô cùng hào hứng.
Họ đều rất vui vẻ.
Lần này con trai và cháu ngoại trở về chắc chắn cần phải thêm đồ ăn, mợ út trực tiếp bảo Lý Đại Ni hầm thịt dê lên. Bà ấy nhìn thấy ở bên ngoài nên mua về, là để cho con trai với cháu ngoại tầm bổ một chút. Tất nhiên cả nhà cũng ngồi ăn cùng nhau, không phải để phần riêng cho con trai và cháu ngoại.
Thịt dê ấy à…
Bạch Minh Châu nghe xong, chân có chút yếu, người đàn ông đó nhà cô còn cần phải tầm bổ sao? Vừa mới nhìn thấy cô, trong mắt đều lóe lên ánh sáng xanh rồi. Khi anh gọi cô vợ ơi, thật sự giống như thêm mấy cân mật ong. Buổi tối chắc chắn anh sẽ muốn cô nếm thử……
Hay là, vẫn nên thôi đi nhỉ?
Nhưng mà ăn hay không ăn thì cứ phải để sang một bên đã. Việc đầu tiên mà ba người đàn ông này muốn làm chính là đi tắm một cái.
Bên phương nam không có nhà tắm. Họ đều phải tắm ở trong phòng của mình, và điều này không dễ dàng gì.
Bọn họ là đàn ông ở phương bắc nên rõ ràng không có thói quen như vậy. Họ vẫn quen với phòng tắm lớn ở phương bắc.
Họ gọi bọn nhỏ. Bọn trẻ cũng đồng ý đi đến nhà tắm cùng tắm với cha của chúng.
Do vậy, ba người đàn ông, mỗi người bế theo một đứa trẻ, cùng nhau đi đến nhà tắm.