Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 322
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:35:09
Lượt xem: 194
Kết quả là đứa con trai này lại có tính cách cứng đầu đến mức không nói nên lời, trực tiếp bỏ học và đi vào trong Nam.
Chu Xuyên sợ con trai mình sẽ tự hủy hoại bản thân như vậy thì cả đời còn lại họ biết sẽ trông cậy vào ai đây?
Chị dâu Chu lại càng sợ hãi hơn, hai cô con gái đều là đồ vô ơn, sau khi lấy chồng, không chu cấp cho gia đình bố mẹ đẻ một xu nào. Chỉ còn có đứa con trai này là hy vọng duy nhất.
Cô ta quỳ xuống trước mặt em rể và cầu xin anh giúp đỡ tìm lại con trai mình, cô ta sẽ làm việc như trâu như ngựa để báo đáp ơn anh.
Chu Lâm vẻ mặt u ám hỏi chuyện này xảy ra từ khi nào?
Không lâu, cũng chỉ trong một hoặc hai tháng gần đây thôi.
Anh cả Chu và chị dâu Chu thực sự muốn gọi điện cho anh để nhờ anh tìm thằng bé, nhưng một phần là do họ không đủ can đảm, phần khác là vì họ cảm thấy con trai họ sẽ quay trở về sớm, thế nên họ mới không gọi điện cho anh.
Kết quả là sự chậm trễ kéo dài đến hai tháng.
Lần này nghe tin Chu Lâm trở về nên họ đã chạy tới tìm anh.
Chu Lâm không nói gì.
Bởi vì anh không có ấn tượng tốt với hai vợ chồng này.
Không nói về quá khứ, chỉ nói về những năm gần đây, trong thôn mọi người đều nỗ lực làm việc chăm chỉ để phát triển, nhà nào cũng có cuộc sống khá giả, nhưng cuối cùng chỉ còn hai vợ chồng này là sao?
Không chỉ quay trở lại tình trạng cũ, mà họ còn sa vào cờ bạc, ép đứa con trai duy nhất phải bỏ học.
Biết rằng thành tích của Chu Thành trong suốt thời gian qua luôn rất tốt, Chu Lâm cũng khuyến khích thằng bé phải thi vào đại học và học ở đó, bởi vì đại học sẽ mở ra một thế giới khác.
Chu Thành đã không phụ sự mong đợi của anh, thằng bé đã cố gắng rất nhiều và học hành chăm chỉ. Nhưng kết quả cuối cùng lại là phải bỏ học.
Chu Lâm có thể phớt lờ làm lơ được sao?
Anh không quan tâm đến vợ chồng Chu Xuyên, nhưng anh sẽ chăm sóc quan tâm cháu trai mình. Đó là cháu trai ruột của anh, một người hiếu thảo và có triển vọng. Nếu cha anh ở đây, ông ấy nhất định sẽ không đứng yên.
Vì vậy Chu Lâm cũng dự định đi vào trong Nam để tìm kiếm cháu trai mình.
Nhưng Chu Xuyên chỉ biết Chu Thành đi vào trong nam, cũng không biết đi đâu. Tuy nhiên khi Chu Thành còn ở nhà, thằng bé đã mang một tờ báo về và đọc về việc xây dựng kinh tế của một ngôi làng nhỏ đánh bắt cá ở phía Nam.
Chu Lâm đã có phương hướng.
Tuy nhiên, trước tiên anh muốn gọi điện về nhà trước, vì không có thông tin cụ thể, việc đi tìm chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, trong thời gian ngắn có thể sẽ không về được.
Bạch Minh Châu nghe vậy liền nói: “Nếu tìm được rồi, thì mang Tam Đản đến Bắc Kinh học.”
“Vợ à, cảm ơn em nhiều lắm.” Chu Lâm cảm kích và xúc động.
Sau một tháng tìm kiếm và thông qua nhiều nguồn tin, cuối cùng Chu Lâm đã tìm thấy Chu Thành ở một công trường xây dựng.
Lúc này Chu Thành vừa mới mười tám tuổi.
Cậu ấy cao hơn rất nhiều, thậm chí còn cao hơn Chu Lâm một chút, và cậu ấy đang nỗ lực di chuyển những viên gạch lên cao.
Từ khi đến đây, cậu ấy đã dễ dàng thích nghi và không hề ngại vất vả một chút nào.
Nhưng từ lúc này nhìn thấy chú út của mình, mắt cậu bé cao lớn này liền đỏ hoe.
Tuy vậy nhưng cậu bé vẫn cố gắng nuốt cảm xúc chua xót ấy xuống, sắc mặt xám xịt, mỉm cười và hỏi chú út của mình tại sao lại tới đây?
Nhưng chú út không có ý đùa giỡn với cậu bé, sau khi nhìn chằm chằm vào cậu một lúc.
Ngay lập tức, anh tìm thấy một cây gậy gần đó và quất thẳng vào cậu bé liên tục và thật mạnh!
“Cháu cho rằng chú út của cháu đã c.h.ế.t rồi sao? Có chuyện gì sao cháu không gọi điện thoại cho chú út? Chú út bảo cháu ghi nhớ số điện thoại mà, cháu đã quên rồi sao?”
Chu Thành đứng yên để chú út đánh, khi chú út đã đánh đủ lâu, cậu bé không nhịn được nữa mà nằm trong vòng tay của chú út mình mà khóc lớn.
Sau khi đến đây, cậu bé không khóc khi có người đã lấy trộm số tiền ít ỏi mà cậu mang theo, đói đến mức đi lang thang trên đường nhặt đồ ăn thừa ăn mà cậu cũng không khóc, cậu cũng không khóc khi phải ngủ ở ngoài đường. Kể từ khi cậu đến công trường để chuyển gạch, dù cực khổ và mệt mỏi, cậu cũng không nói một lời chứ đừng nói đến việc khóc lóc.
Chỉ là lần này, cậu bé đã lớn này khóc trong vòng tay của chú út mình giống như khi còn nhỏ.
“Thằng nhóc thối tha, giống y như cha cháu, cả hai đều làm cho người ta lo lắng như vậy!” Chu Lâm cằn nhằn mắng.
Nhưng mắt anh cũng đỏ hoe.
Phải mất hơn một tháng mới tìm thấy, anh cứ tưởng cháu trai mình đã mất tích, trong lòng đầy lo lắng. May mắn là ông trời không phụ lòng người cần cù, cuối cùng thì cũng đã tìm thấy cậu bé.
Chu Thành được chú út đưa về Bắc Kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-322.html.]
Cậu út Cố còn mắng cháu trai: “Cháu không biết gọi điện cho chú út hay sao? Cháu có biết đây là tương lai của chính cháu hay sao? Cháu đã học đến lớp 11 rồi, chỉ còn nửa năm sẽ là lên lớp 12 và rồi sẽ thi đại học vào năm sau. Cháu đã học suốt thời gian dài như vậy, cháu không biết phải nghĩ về tương lai của chính mình như thế nào à?”
Mợ út Cố cũng đỏ mắt mắng cậu: “Tính tình ương ngạnh như vậy! Cháu không biết linh hoạt chút nào. Nếu cháu học hành chăm chỉ, chẳng lẽ chú thím không giúp đỡ cháu sao? Cháu thật bất cẩn. Nhờ chú út của cháu phải bỏ hết công việc, sau đó tìm cháu cả tháng trời!”
Chu Thành đứng yên chịu sự quở trách của ông bà.
Nhưng sau khi hai người già cả mắng xong, bọn họ lại cảm thấy vô cùng đau khổ.
Cháu đã trở nên gầy đến mức như thế này sao? Cao lớn như vậy, nhìn giống như dân tị nạn, tên nhóc này căn bản khiến người ta không khỏi lo lắng.
Còn nhờ mẹ Đại Ni làm thêm đồ ăn ngon để thằng bé bổ sung dinh dưỡng. Đúng lúc là vào kỳ nghỉ hè, Chu Lâm lợi dụng mối quan hệ của mình để đi cửa sau cho cháu trai Chu Thành, đưa thằng bé đi gặp hiệu trưởng trường học.
Quyền lợi này đã được xác định.
Chu Thành đang là cuối cấp trung học, lớn hơn cậu con trai cả và cậu con trai thứ hai của anh một lớp.
Mặc dù cậu con trai cả và cậu con trai thứ hai nhỏ hơn người anh họ này sáu tuổi nhưng Chu Thành lại đi học muộn hơn. Trong khi cậu con trai cả và cậu con trai thứ hai lại đi học sớm hơn, đặc biệt là khi vào tiểu học còn học vượt lớp.
Nếu Chu Thành không chăm chỉ học tập ở nông thôn để tiết kiệm học phí cho gia đình, thậm chí còn học vượt, thì có lẽ thằng bé đã học cao hơn cậu con trai cả và cậu con trai thứ hai nhỏ một bậc rồi.
Bây giờ khi đã sắp xếp được vào trường, cậu bé có thể tham gia các khóa học bổ sung để làm quen với môi trường học tập và đi học một cách ổn định và an toàn.
Đương nhiên, Bạch Minh Châu không phản đối việc cháu trai Chu Thành đến học tập ở thủ đô, chính cô là người chủ động yêu cầu Chu Lâm đưa cậu cháu trai này trở về Bắc Kinh.
Việc vợ chồng Chu Xuyên có thể giúp đỡ tương lai của đứa con trai duy nhất của họ thông qua cờ b.ạ.c là điều nằm ngoài dự đoán của cô.
Bạch Minh Châu biết học lực của Chu Thành không tệ, cũng là cháu trai nhà họ Chu, đương nhiên cô không thể chỉ ngồi nhìn.
Rốt cuộc thì cậu cũng vẫn gọi cô là thím út cơ mà.
Được sắp xếp đến trường để học tập, thi vào đại học và học đại học, đó mới chính là con đường mà cậu bé nên theo.
Còn những chuyện khác thì đợi đến khi cậu bé tốt nghiệp đại học rồi mới nói.
Đương nhiên anh cả Chu và chị dâu Chu rất vui mừng khi thấy Chu Thành được Chu Lâm cho đi học ở thủ đô.
Họ cũng không ngờ rằng em trai lại trực tiếp đưa con trai họ lên thủ đô học tập, đây là điều mà trước đây họ chưa bao giờ dám nghĩ tới!
Nếu giao con trai cho em trai giáo dục thì họ chẳng việc gì phải lo lắng, chỉ cần chờ đợi đến lúc mà hưởng phúc thôi.
Thế là hai vợ chồng cứ tiếp tục miễn cưỡng sống qua ngày, chờ con trai lớn lên rồi nuôi họ.
Tuy nhiên, sau khi biết được sự việc này, người trong thôn đã đánh giá Chu Lâm rất cao.
Bởi vì mọi người trong thôn đều biết Chu Thành là đứa trẻ như thế nào, thật sự là tre xấu mà mọc măng tốt (*).
(*) Tre xấu mà mọc măng tốt (歹竹子长出好笋) - thường dùng để miêu tả cha mẹ vụng về nhưng lại sinh ra người con xuất sắc.
Bọn họ vốn tưởng rằng nhà cả họ Chu đã sắp sửa phất lên.
Kết quả lại không như mong đợi, vợ chồng Chu Xuyên lại ngày càng thụt lùi. Trong khi mọi người đang phát triển mạnh mẽ thì hàng ngày hai vợ chồng đều đến sòng bạc ngầm trong trấn.
Thậm chí họ còn đánh mất hết số tiền chi cho việc học hành của con trai mình.
Trên thực tế, một nửa học phí mà Chu Tam Đản đã đóng là tiền mà Chu Xuyên vay từ người khác. Thậm chí anh ta còn không đủ khả năng để chi trả khẩu phần ăn phải mang đến trường cho con trai.
Không còn cách nào khác nên đứa trẻ phải bỏ học và đi vào trong Nam làm việc.
Hồi còn học tiểu học ở xã, cậu bé là một đứa trẻ rất hiếu thảo, thành tích học tập rất giỏi, vì để dành tiền lo cho gia đình mà học vượt, ai cũng thấy rõ ràng cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành sinh viên đại học.
Kết quả là thế mà cặp đôi này lại có thể làm những điều như thế.
Cũng may không phải nhà họ Chu không có người, còn có Chu Lâm, cho nên anh dẫn cháu trai về thủ đô, chắc chắn rằng tương lai không thể đoán trước được.
Đương nhiên, người ở nông thôn cũng không nói nhiều về việc Chu Lâm dẫn Chu Thành về thủ đô học.
Nhưng ở đại đội Cố gia, còn có một mối quan hệ họ hàng nữa chứ nhỉ?
Việc Chu Thành hưởng phước từ tai họa cũng khiến Cố Quảng Hạ vốn hy vọng con trai thành rồng, con gái thành phượng cũng động lòng, còn muốn đưa con trai và con gái đi học ở thủ đô.
Anh ta bàn bạc chuyện này với vợ mình vào buổi tối.
Bởi vì những năm qua cô ta đã cư xử khá tốt, thái độ với gia đình nhà mẹ mình cũng rất kiên định.
Về việc anh ta không cho cô ta quản lý tiền, hiện tại cô ta cũng không còn cằn nhằn nữa, nói chung là không sao cả.
Vậy nên anh ta quyết định nói chuyện với cô ta về vấn đề này.
Tuy nhiên, vợ Quảng Hạ đã mắng anh ta: “Anh nói em tham lam phải không, nhưng không phải anh cũng vậy hay sao? Nhìn thấy thứ gì tốt thì muốn có phần mình à?”