Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 170

Cập nhật lúc: 2024-06-30 22:29:05
Lượt xem: 59

Trình Diệc Nhiên giật mình, bất giác lùi về phía sau nửa bước, nhìn kỹ lại, dáng vẻ có chút quen thuộc, chính là nữ học trò Mộc Phù Dung trong thư viện. Mấy tháng không gặp, cô nương này trông có vẻ cao hơn một chút, mắt sưng như quả hạch đào, gương mặt đầy nước mắt.

“Mộc cô nương, làm sao vậy?” Trình Diệc Nhiên chợt nhớ lại, “Cô bị khi dễ sao?”

Trình Diệc Nhiên nhớ rõ Mộc Phù Dung này từng nói có quan hệ bất hòa với đệ đệ, giờ đang là kỳ nghỉ, lại vội vội vàng vàng chạy đến thư viện như vậy, khóc thành tiếng như một đứa trẻ, rất có thể là bị người nhà bắt nạt.

“Phu tử…” Mộc Phù Dung thấp giọng khóc: “Phu tử cứu ta.”

“Cô nương không nói rõ, ta làm sao giúp cô đây?” Trình Diệc Nhiên tính tình nhẫn nại, ôn hòa nói: “Là ai khi dễ cô nương? Đệ đệ cô phải không?”

Mộc Phù Dung khẽ gật đầu.

Trình Diệc Nhiên nghĩ nghĩ: “Chỗ này lạnh lắm, trước tiên cô cùng ta vào trong đã, rửa mặt sạch sẽ, nghĩ một chút, rồi từ từ nói ta nghe.” Nàng dẫn Mộc Phù Dung trở về, lại nhẹ giọng trấn an nàng: “Cô yên tâm, không phải học trò không thể tiến vào thư viện. Cô ở chỗ này, cậu ta sẽ không tổn hại đến cô.”

Đám người Lôi thị thấy DIỆC NHIÊN trở về nhanh như vậy, ai cũng ngạc nhiên, khi trông thấy nàng dẫn về một người càng kinh ngạc hơn.

Sau khi Trình Diệc Nhiên đơn giản giải thích hai câu, ánh mắt họ nhìn Mộc Phù Dung đã thay đổi. Trông dáng vẻ chật vật của Mộc Phù Dung, thím Giang đi lấy nước nóng đem đến, để nàng sửa sang lại, rồi lại nấu cho nàng ấm trà nóng để làm ấm người.

Mộc Phù Dung dù sao cũng chỉ là một cô nương còn nhỏ tuổi, bất chợt nhìn thấy nhiều người như vậy không khỏi xấu hổ, hỏi cái gì cũng không trả lời, chỉ ngồi trầm mặc. Trình Diệc Nhiên không có cách nào, chỉ đành để thím Giang thẩm ở bên cạnh nàng, còn mình đi làm tiếp việc chưa hoàn thành.

Chẳng qua Dương phu tử và Thẩm phu tử trong Hạnh Viên đềDiệc Nhiênyển chuyển từ chối ý tốt của Trình gia. Hai vị phu tử tuổi xấp xỉ nhau quyết định cùng nhau ăn tết.

Trình Diệc Nhiên thấy thái độ cương quyết của họ, cũng không ép buộc, nàng hướng họ bái niên sớm, xoay người trở về nhà.

Lôi thị đối với việc nữ nhi không mời được hai vị phu tử cũng không bất ngờ lắm, bà chỉ gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Nữ học trò kia xảy ra chuyện gì sao? Tết đến rồi, còn chạy khỏi nhà đến thư viện làm gì?”

Trình Diệc Nhiên thở dài, chỉ đơn giản nói qua thân thế của Mộc Phù Dung: “Có lẽ ở nhà bị h.i.ế.p đáp, lại không có nơi nào để đi, chỉ có thể trở về thư viện.”

“Đứa trẻ này thật đáng thương mà.” Lôi thị trầm lặng, than nhẹ một tiếng, “Vốn dĩ còn có mẫu thân, mà bây giờ mẫu thân cũng không còn nữa.”

Tết nhất nghe chuyện thương tâm của người khác, bà cũng không chịu nổi.

“Con đến xem nàng ấy đây.” Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói.

Lôi Thị đột nhiên nói: “DIỆC NHIÊN, con xem như vậy có được không? Nếu nhà bọn họ không dung nạp con bé, vậy thì dứt khoát tìm một gia đình nguyện ý thu nhận nó được không?”

Trình Diệc Nhiên cũng nghĩ như vậy, nhưng khi nàng mới vừa biểu đạt ý tưởng này với Mộ Phù Dung, đối phương liền lắc đầu rơi lệ. Thấy tiểu cô nương khóc, Trình Diệc Nhiên có chút không chịu được, lại có chút bất đắc dĩ: “Vậy cô nương cảm thấy nên làm cái gì bây giờ?”

“Hắn sẽ không bỏ qua cho ta, hắn sẽ không bỏ qua cho ta.” Mộc Phù Dung khóc nói, “Dù ta có chạy đến đâu, hắn đều sẽ bắt được ta trở về. Hắn đến thư viện học tập chính là muốn ở cùng với ta. Ta tránh trong nhà người khác, hắn cũng sẽ bức ta trở về. Ta trốn ở thư viện, hắn vẫn không chịu từ bỏ. Ta nghĩ đến kết hôn có thể thoát khỏi hắn, hắn liền làm cho ta muốn gả cũng không được…”

Tâm tình nàng kích động, trên gò má tái nhợt cũng nhiễm một mảng đỏ hồng không bình thường.

Đột nhiên Trình Diệc Nhiên giật mình, nhỏ giọng hỏi: “Hắn ta, đối với cô, có phải là có tâm tư khác?”

Nàng nghĩ, vấn đề này không phải đơn giản là chuyện người nhà không hòa thuận, đây là chán ghét, thậm chí là hận đi?

Vẻ hoảng sợ chợt thoáng qua trên mặt Mộc Phù Dung. Nàng nhắm mắt, cắn răng nói: “Hắn, hôm qua hắn có ý đồ làm chuyện vô sỉ với ta… Hắn muốn ta và hắn mãi ở bên nhau.”

Bỗng chốc hai mắt Trình Diệc Nhiên trợn to: “Cái gì?” Nàng vô thức nhìn xung quanh, đúng vậy, đây là phòng nàng, nơi này cũng không có người ngoài. Nhưng Mộc Phù Dung nói cái gì? Nàng không nghe nhầm chứ?

Hầu như Mộc Phù Dung đã dùng hết sức lực của bản thân mới có thể đem bí mật này nói ra. Không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt Mộc Trường Thanh nhìn nàng đã không thích hợp, có khi còn nói những lời khiến nàng không chấp nhận nổi. Lần nàng từ Chu phủ trở về, hắn càng quá đáng hơn. Hôm nay hết thảy đều vượt qua sức tưởng tượng của nàng. May mà hắn còn nhân tính, tạm thời buông tha nàng. Nhưng nàng không thể lại tiếp tục ở trong nhà. Nàng từ cửa sau chạy ra ngoài, bừa bãi thuê một chiếc xe ngựa, không biết đi về đâu, chỉ có thể trốn đến thư viện.

“Có thể đừng nói với người khác không?” Mộc Phù Dung ngẩng đầu, cầu xin Trình Diệc Nhiên.

Trình Diệc Nhiên không chút do dự: “Đương nhiên.” Loại sự tình này làm sao có thể nói cho người khác? Chẳng qua cái tên Mộc cái gì mà, đúng rồi, Mộc Trường Thanh cũng thật là quá đáng.

Bí mật này Mộc Phù Dung giữ trong lòng đã lâu, hôm nay sau khi tâm sự, nỗi buồn trong lòng nàng thế nhưng đã vơi đi không ít, còn mang theo một chút bất lực. Nàng thấp giọng nói: “Ta thật sự rất hận hắn, ta hy vọng trước giờ chưa từng quen biết hắn…”

Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng vỗ vai nàng, cũng không biết an ủi cô nương này như thế nào. Nàng ngẫm nghĩ: “Không thể báo quan được, sẽ gây tổn hại đến thanh danh của cô nương, nhưng có thể giáo huấn hắn, khiến hắn cách xa cô một chút?”

Rõ ràng Mộc Phù Dung đối với Mộc Trường Thanh không có tâm tư gì khác. Nếu có cũng là điều không tốt.

Mộc Phù Dung liên tục lắc đầu: “Không thể, không thể, không thể như vậy được, ta chỉ muốn vĩnh viễn không gặp lại hắn.”

Trình Diệc Nhiên hơi ngớ ra, có chút bực mình: “Vậy cô còn thân nhân nào khác không? Như thúc thúc bá bá, cữu cữu?”

“Có, chỉ là đã nhiều năm không liên lạc qua lại.” Mộc Phù Dung nhỏ giọng nói, “Ở Trương gia ta còn có một thúc thúc.”

“Nếu người thúc thúc này của cô nương đáng tin cậy, trước có thể nương nhờ người đó.” Trình Diệc Nhiên cho nàng ý kiến, “Có thúc thúc của cô nương che chở, hẳn là sẽ an toàn hơn rất nhiều. Dù sao mẫu thân cô cũng không còn ở nhân thế, kỳ thật cô không cần thiết ở lại Mộc gia. A, nếu cô cảm thấy bất an trong lòng, có thể trả lại phí nuôi nấng cho Mộc gia. À, chính là tiền mà họ nuôi cô trưởng thành.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-170.html.]

Mộc Phù Dung im lặng, như đang suy xét lời nói của Trình Diệc Nhiên.

Trình Diệc Nhiên mỉm cười vui vẻ, nhẹ nhàng nói: “Trước tiên cô nương không cần nghĩ đến những cái đó, ít nhất ở thư viện, sẽ là nơi an toàn nhất, việc quan trọng trước mắt là phải trải qua một năm đầy thuận lợi.”

Sau khi nàng an ủi một hồi, bi thương trên mặt Mộc Phù Dung cũng đã vơi đi rất nhiều.

Trình Diệc Nhiên chưa trải qua quá nhiều chuyện nên đối với tình huống của Mộc Phù Dung cũng không biết nên xử lý thế nào mới phải. Khi phụ mẫu hỏi chuyện, nàng chỉ có thể nói là bị người nhà khi dễ.

“Chuyện này ta biết.” Trình Khải nhíu mày nói, “Cái tên đệ đệ kia của nàng ấy…” Hắn là người văn nhã, nhất thời không nghĩ ra từ nào thích hợp để đánh giá cái tên Mộc Trường Thanh kia.

Đến nỗi Mộc Phù Dung, hiện giờ nàng ấy cũng không có chỗ để đi, Trình gia đương nhiên trước sẽ để nàng ở chỗ này.

Mộc Phù Dung rụt rè nhút nhát, Lôi thị nhìn cũng cảm thấy đau lòng, cô nương ngoan ngoãn thế này, ở nhà sao lại bị khi dễ như thế. Dường như cũng không có lý do gì để Mộc Phù Dung ở đây lâu. Nhỡ đâu Mộc gia kia báo quan nói họ bắt cóc dân thường cũng khó có thể giải thích.

    —

 

Ngay ngày đầu năm, thư viện Sùng Đức liền có khách không mời mà đến. Mộc Trường Thanh sắc mặt âm trầm, dò hỏi Mộc Phù Dung có ở đây hay không. Hắn hiếm khi tỏ thái độ tốt, chỉ nói cha già ở nhà vô cùng lo lắng.

Hắn tìm không thấy nàng, đều gấp đến điên rồi. Suốt đêm đến phủ Chu Thái phó, không thấy bóng dáng nàng, bỗng nhiên nhớ đến thư viện Sùng Đức, liền vội vã đuổi đến nơi này.

Trình Khải nói thẳng: “Nàng ấy không ở đây.”

“Ta hỏi qua đại thúc gác cửa, hôm qua nàng ấy vào thư viện.” Mộc Trường Thanh không tin.

Trình Khải nhíu mày, vốn định nói một câu Mộc Phù Dung không ở đây để đuổi hắn, nhưng không nghĩ lại bất thành. Trình Khải nói: “Đúng vậy, nàng ấy ở thư viện, nhưng nàng không muốn nhìn thấy ngươi. Nàng là học trò của thư viện Sùng Đức, thư viện Sùng Đức phải bảo hộ nàng chu toàn. Mộc gia các ngươi nếu không dung nạp nàng, cần gì phải bắt nàng trở về? Chẳng lẽ thật sự muốn bức tử nàng sao?”

Mộc Trường Thanh lấy lại bình tĩnh: “Phu tử, ở đây chắc có hiểu lầm. Không có ai muốn nàng ấy chết, cũng không có ai không dung nạp nàng…”

Cho đến hôm nay, Trình Khải vẫn luôn nhớ rõ cảnh tượng khi gặp tỷ đệ Mộc Trường Thanh, giờ nói trong nhà không ai khi dễ Mộc Phù Dung, ai tin? Mới mùng một tết, Trình Khải không muốn nhiều lời vô nghĩa với hắn, trực tiếp sai người tiễn khách.

Mộc Trường Thanh không bằng lòng, lại bị túm mang ra ngoài.

Hắn tự nói với mình, cũng tốt, ít nhất hiện tại hắn biết nàng ở đâu. Chẳng qua nghĩ đến nàng trốn tránh hắn, không chịu về nhà. Hắn liền cảm thấy giận dữ. Hắn không tin, nàng có thể trốn tránh hắn cả đời. Có trời mới biết lúc này hắn thật muốn xông vào thư viện Sùng Đức, nhưng hắn không thể. Tiểu nữ nhi của hiệu trưởng thư viện nhà này là Hoàng hậu tương lai, hắn đắc tội không nổi.

Mộc Trường Thanh hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước hắn không nên mang theo nàng đến thư viện. Hắn còn chưa tiến vào, nàng ngược lại trốn tránh không ra.

    —

 

Biết Mộc Trường Thanh đã rời đi, Mộc Phù Dung yên lặng thở dài một hơi. Nhưng nghĩ đến tương lai, nàng vẫn thấy bất an trong lòng.

Có lúc Trình Diệc Nhiên cũng an ủi Mộc Phù Dung, nhưng nhiều khi nàng hy vọng Mộc Phù Dung có thể tự chủ, độc lập, mạnh mẽ. Con người không có khả năng trốn tránh cả đời. Đương nhiên Trình Diệc Nhiên cũng cảm thấy cái tên Mộc Trường Thanh kia nên bị giáo huấn một chút.

Đối với Trình Diệc Nhiên người đang trực ban ở Sùng Văn Quán mà nói, nghỉ đông quả thực ngắn ngủi. Chẳng qua tết Nguyên Tiêu ở Kinh thành có hội đèn lồng, nàng và Tô Lăng lại có cơ hội ngắm đèn cùng nhau.

Trên đường đủ loại kiểu dáng hoa đăng, nghiễm nhiên đã trở thành một biển đèn.

Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, tâm tình Trình Diệc Nhiên cũng tốt theo. Nàng và Tô Lăng cùng đoán đố đèn, thắng được hoa đăng, vui vẻ vô cùng.

Lúc tách khỏi đám người, hai người bọn họ cùng với đám người thị vệ Yến Sơn phía sau, mỗi người cầm hai ngọn đèn.

Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng thở dài: “Đáng tiếc chỉ có hai tay.”

Tô Lăng cúi đầu nhìn đèn trên tay: “Cộng với ta nữa, là có bốn cái.”

“Không đủ nha,” Trình Diệc Nhiên tính toán, “Chàng, ta, còn có cho mẫu thân, phụ thân ta, thím Giang, nhị ca, nhị tẩu ta, đại ca, đại tẩu, cháu trai, cháu gái…” Nàng ngẫm nghĩ: “A, còn có Phù Dung hiện tại đang ở nhà chúng ta.”

“Đó là ai?” Tô Lăng nghe đến một cái tên xa lạ.

“Chính một trong hai nữ học trò trong thư viện, hiện tại đang ở nhà ta.”

Tô Lăng gật đầu, là người không quan trọng lắm, không có gì nghiêm trọng.

Trong lòng Trình Diệc Nhiên chợt nghĩ đến: “Tô Lăng, chàng có thể làm mai mối hứa thân cho người ta, chàng cũng có thể cho người ta bùa hộ mệnh, chàng cũng có thể trừng phạt người khác, chàng thậm chí có thể…”

Có lẽ là quá quen thuộc với Tô Lăng, hoặc có lẽ cậu ở trước mặt nàng vẫn như lúc ban đầu, thế cho nên có lúc nàng cũng đã quên, Tô Lăng là một người có quyền sinh sát trong tay.

“Sao vậy?” Tô Lăng có chút kinh ngạc khi bỗng nhiên nghe nàng nhắc đến những chuyện này.

Loading...