Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-06-24 21:44:58
Lượt xem: 99
Lúc còn ở thư viện đọc sách, phu tử dạy thơ phú đã từng cố ý nói qua về hoa đào tiên (*). Nói là hồng tiên, “Tình này thâm xứ, hồng tiên vi vô sắc” (**), chính là giấy viết thư cho ý trung nhân.
(*) Hoa đào tiên – chữ tiên ở đây có nghĩa là giấy viết thư, hoa đào tiên là giấy viết thư màu hoa đào; tương tự hồng tiên, có nghĩa là giấy viết thư màu đỏ. Editor giữ nguyên vì có liên quan đến phần thơ đằng sau.
(**) Trích hai câu cuối trong bài thơ [Tư xa người – Thương nhớ người nơi xa] của Yến Cơ Đạo. Nội dung nguyên bài thơ là nói đến sự thương nhớ của tác giả với người mình thương đang ở xa ngàn dặm. Ngay cả mây, hay chim nhạn lang bạt muôn nơi cũng không đem lại cho ông chút tin tức nào, đến cả viết thư cũng không biết nên viết gửi đi nơi nào. Càng buồn bã càng nhớ thương nước mắt không ngừng rơi, rơi vào trong nghiên mực, cứ mãi như thế đến khi tình cảm sâu nặng thì nước mắt không thể dừng được nữa, cũng rơi trên trang giấy đỏ khiến cho trang giấy đỏ thành màu trắng (Theo Baidu).
Trong lòng Trình Diệc Nhiên nhảy dựng, cuống quít cúi người nhặt thư lên, cầm trong tay.
Chỉ ít ỏi vài nét bút, phác họa ra hình dáng hoa đào. Trên giấy viết thư màu đỏ hoa đào tiên là chữ viết mà Trình Diệc Nhiên quen thuộc:
Nghe nói chùa An Quốc hoa đào nở rộ, khanh (*) có nguyện cùng thưởng hoa?
(*) Ta – Khanh là xưng hô của những người yêu nhau thời cổ đại, editor giữ nguyên cho tình thú.
Ngón tay như chạm phải lửa, nóng đến độ ngón tay nàng bỗng nhiên co lại, giấy viết thư màu đỏ lảo đảo lắc lư rơi xuống. Lòng bàn tay của nàng cũng đưa xuống theo, vội vàng đưa tay chộp lấy.
Trên tờ giấy viết thư màu hoa đào lưu lại mấy nếp gấp không mấy rõ ràng.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên ảo não một hồi, vội vàng đi đến bên bàn, cẩn thận trải thẳng giấy viết thư màu hoa đào ra, sau đó cầm thêm quyển sách, kẹp giấy viết thư hoa đào vuông vức bên trong trang sách.
Ép như thế một thời gian, nếp gấp hẳn có thể biến mất nhỉ?
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng lại vang lên hết lần này đến lần khác bên tai nàng. Rõ ràng là viết trên giấy viết thư màu hoa đào nhưng lại giống như khắc sâu trong óc, xóa thế nào cũng không xóa đi được.
Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi, hoa đào có gì đẹp chứ, bên trong Hạnh Viên của thư viện Sùng Đức, hoa hạnh cũng nở rộ.
Nàng đứng trước gương, nhìn thấy hai má đỏ bừng như hoa đào. Nàng lấy tay che mặt, hy vọng độ nóng trên mặt sẽ sớm tản đi.
Hôm nay cô nương Trình gia cập kê, khách khứa đến không ít, thậm chí muội muội cùng mẹ của đương kim Hoàng thượng Mậu Dương Trưởng công chúa cũng đến, thật sự là ngoài dự liệu của mọi người.
Tính tình của Trưởng công chúa cũng hiền hòa hào phóng, nói chuyện với bà như được tắm trong gió xuân. Có thể là có nữ nhi cùng lứa, Trưởng công chúa rất thích mấy cô nương trẻ tuổi ở nơi này.
Lôi thị vừa chiêu đãi khách khứa, vừa để ý đến Trưởng công chúa.
Mãi cho đến khi khách khứa đã thưa bớt, bà mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đoan Nương tiến đến, dịu dàng nói: “Bá mẫu, cháu cũng phải đi rồi.”
“Sao không ở lại thêm?” Lôi thị cười khẽ. Hôm nay DIỆC NHIÊN cập kê, lực chú ý của bà đều tập trung ở trên người DIỆC NHIÊN, bên này cũng có nhiều khách nữ, bà cũng chỉ chào hỏi qua với Trình Thụy.
“Ngày mai ca ca còn phải đi học, không thể ở lại thêm.” Đoan Nương mỉm cười ngoan ngoãn.
Lôi thị gật đầu một cái, tiếc nuối: “Như vậy sao.” Tinh thần của bà không được bình tĩnh lắm: “Cháu chờ một chút, ta cho người đưa các cháu về.”
“Nghe bá mẫu.”
Hôm nay Trình Thụy cũng không hề nhàn rỗi, như thường lệ, nhị ca Trình Khải dạy học ở thư viện. Hắn đi đằng sau Trình Uyên chào hỏi khách nam, có lúc hơi nhàn rỗi, hắn tò mò hỏi: “Là bá phụ mời Trưởng công chúa sao?”
Trình Uyên đưa mắt nhìn hắn: “Không phải.”
Nếu ông muốn mời thì cũng mời Dương Lăng Hầu. Hơn nữa, chuyện nữ nhi cập kê, không cần thiết để người Tô gia biết được.
Sau khi khách nam bên này thưa đi nhiều, Trình Thụy nói một câu: “Cháu đi xem DIỆC NHIÊN một chút. Hôm nay là ngày lành của con bé, cháu còn chưa nói chuyện được với nó.”
Sau khi Trình Uyên gật đầu, Trình Thụy trực tiếp đi vào viện tử, khẽ gõ cửa, nghe được giọng nói của DIỆC NHIÊN: “Ai đó? Đến ngay.”
Không bao lâu sau, muội muội dung mạo xinh đẹp ăn mặc hoa lệ động lòng người xuất hiện trước mặt hắn.
Trình Thụy nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, ngạc nhiên hỏi: “Trong phòng muội nóng như bếp lò sao? Sao mặt mày lại đỏ như thế? Không phải là quá nóng chứ?”
“Không có mà.” Trình Diệc Nhiên phủ nhận.
Đã trôi qua lâu như thế, bản thân nàng nhìn vào gương không thấy gì cả vậy mà hắn lại nói mặt nàng đỏ bừng.
Trình Thụy “A” một tiếng, không hỏi han gì thêm, chỉ lục tìm trong tay áo một lát, lấy ra một cây bút ngắn: “Tặng muội lễ vật mừng cập kê. Ta đoán người khác sẽ tặng muội trâm cài tóc, đồ trang sức gì gì đó, rất không thú vị. Ta không tặng đồ giống người khác. Muội nhìn cây bút này đi, hình dạng bình thường nhưng thật ra có thâm ý sâu sắc.”
“Thâm ý gì?” Lòng hiếu kỳ của Trình Diệc Nhiên đã được nâng lên.
“Xích lại gần đây.”
Trình Diệc Nhiên biết nghe lời phải, quả thật đưa đầu đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-88.html.]
Hai tay Trình Thụy nắm cây bút, chỉ lộ ra một cái khe hẹp: “Mau nhìn đi, có thấy phát sáng không?”
“Không thấy.” Trình Diệc Nhiên lắc đầu.
“Khụ…” Trình Thụy hơi nóng nảy, “Chúng ta tìm chỗ nào tối một chút, trong đêm là nhìn rõ nhất. Phần đuôi của ống trúc này có một món đồ bằng ngọc, muội nhìn thấy không?”
“Đã nhìn thấy.”
“Cái này cùng chất liệu với dạ minh châu, phát sáng trong đêm. Thử nghĩ xem, nếu như nửa đêm thức giấc, câu từ tuôn ra như nước, nhất thời không tìm được ngọn nến, cầm cây bút này cũng có thể cấp tốc viết ra…”
Trình Diệc Nhiên nhìn Tam ca, nhỏ giọng nói: “Trong bóng tối cũng phải chấm mực mà. Nếu không cẩn thận chấm quá nhiều làm bẩn nửa tấc ngọc này, chẳng phải là không sáng nữa sao? Ta cảm thấy chỉ nên giữ cây bút này làm đèn chiếu sáng hoặc chơi là được rồi.”
Trình Thụy: “… Được rồi được rồi, đến đây, chúng ta thử một lần.” Hắn trùm tay áo lên cây bút, đưa tay áo đến trước mắt muội muội: “Thấy không?”
Trong tay áo đen sì của hắn có thể nhìn thấy ánh sáng le lói, đáng tiếc là không đủ sáng.
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng gật đầu: “Có, đẹp quá. Muội rất thích, cảm ơn tam ca.”
Lúc này Trình Thụy mới thở phào nhẹ nhõm, đây là món mà hắn phải đi chợ phía đông để mua.
Trình Diệc Nhiên chân thành nói: “Cảm ơn tam ca, ta cũng chuẩn bị quà tặng cho huynh. Hôm nay chẳng phải cũng là sinh thần của huynh hay sao? Huynh đợi một lát.” Nàng nhận lấy bút, xoay người trở về phòng, lấy ra quà tặng mình đã chuẩn bị từ sớm, đưa cho Trình Thụy: “Tấm ván gỗ làm tung hoành đồ (*), huynh cân nhắc kỹ một chút, không đơn giản như mấy kiểu chúng ta đã thấy trước kia. Ngoại trừ tung hoành đồ, còn có nghiên mực ta mới mua, đưa nó cho huynh.”
(*) 縱橫圖 – tung hoành đồ, một loại trò chơi truyền thống của Trung Quốc. Baidu có giải thích nguyên tắc trò chơi, nhưng thứ cho kẻ bất tài này, editor đọc không hiểu nên khó lòng giải thích. Hình minh họa cho tung hoành đồ.
纵横图_自然百科_百问百科
“Tung hoành đồ?” Trình Thụy giật mình, sau đó cười khẽ, trong lòng tự nhủ, quả nhiên là huynh muội ruột. Hắn tặng bút cho nàng, nàng tặng lại hắn nghiên mực, còn bổ sung cho hắn một cái tung hoành đồ, muốn hắn luyện thêm toán học.
“Được, vậy ta sẽ nhận lấy.”
Hai người hàn huyên một lúc, Trình Thụy lại nói: “Đợi đến rằm, học trò Quốc tử giám muốn ra ngoài đạp thanh, muội có muốn đi cùng không?”
“Hả?”
“Trình Diệc Nhiên đó, dù sao thì mặt mũi đen sì, không ai nhận ra muội.”
Trình Diệc Nhiên lắc đầu: “Không được.” Nàng nhớ đến tờ giấy viết thư màu hoa đào đang kẹp trong sách, khuôn mặt lại nóng lên, nhỏ giọng nói: “Ta còn bận rộn công khóa, hơn nữa đều là đồng môn của huynh, muội không đi đâu.”
“Cũng đúng, nếu như muội muốn đi, muội đi cùng với Đoan Nương, mặc y phục xinh đẹp một chút, như hôm nay là được.”
Lại trò chuyện thêm một lúc nữa, Trình Thụy nói lời cáo từ: “Khách khứa cũng đã trở về gần hết, ta cũng nên về rồi. Ngày mai muội có tiến cung không? Nếu không, hôm nay đi cùng ta về Kinh thành?”
“Không được.” Trình Diệc Nhiên lắc đầu, “Chẳng phải huynh đi cùng Đoan Nương hay sao? Ta đi theo huynh về, nếu như nàng ấy hỏi, không tiện che giấu. Hai người đi trước đi, sáng sớm mai ta trở về.”
Trong lòng nàng tự nhủ, như vậy có thể ở nhà trải qua cả một ngày sinh thần.
Trình Thụy nghĩ thầm thấy có lý, thế là không ép uổng nữa. Hắn cáo từ với muội muội, quay người ra khỏi viện tử, đi không bao lâu nhìn thấy Lôi thị đang đi về phía này. Hắn dừng bước: “Đại bá mẫu.”
Quét mắt một vòng, nhìn thấy đồ vật trong tay hắn, Lôi thị thả mềm giọng: “DIỆC NHIÊN tặng con?”
“Đúng vậy.” Trình Thụy cười cười, bỗng không lý do nói một câu: “Bá mẫu, vừa nãy khách khứa nhiều, cháu không ăn được bao nhiêu, bây giờ hơi đói. Muốn ăn trứng gà, được không?”
Lời nói kia của hắn vừa thốt ra, vành mắt Lôi thị đỏ lên, bà nói không ngừng: “Được được, để ta nói Thanh tẩu, nhân tiện ta rảnh rỗi, ta đi nấu bát mì cho con.”
Trình Thụy cười cười: “Không cần đâu ạ, ăn trứng gà là được rồi.”
*
Đợi Trình Thụy cùng Đoan Nương rời khỏi thư viện, Lôi thị nghỉ ngơi trong chốc lát mới đi hỏi trượng phu: “Chuyện của Trưởng công chúa là thế nào? Chàng nhắc chuyện hôm nay DIỆC NHIÊN cập kê với Tô Hầu gia?”
Trình Uyên lắc đầu: “Không có.”
“Vậy thì sao ngài ấy…” Suy nghĩ của Lôi thị vừa chuyển, “DIỆC NHIÊN? Có phải là DIỆC NHIÊN?”
Trình Uyên trầm ngâm: “Cái này liên quan gì đến DIỆC NHIÊN? Trong cung con bé làm thư đồng cho Hoàng tử, đâu có liên hệ với Trưởng công chúa.”
Lôi thị lấy lại bình tĩnh: “Chúng ta có đoán cũng không đoán được, thiếp đi hỏi con bé một chút xem con bé có biết không.”
Trình Uyên gật đầu: “Cũng được.” Ngừng lại một chút, ông nói: “Thật ra cũng không có gì, có lẽ là nghe nói nên mới đến xem thử. Nghe nói Trưởng công chúa thích náo nhiệt không chịu ngồi yên, là một người yêu thích náo nhiệt.”
Chỉ là một chuyện nhỏ không cần suy nghĩ nhiều.
Lôi thị do dự một chút: “Được rồi, thiếp vẫn đi hỏi DIỆC NHIÊN một chút.”