Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 275
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:53:36
Lượt xem: 241
A Cửu là cô nhi, khi hắn ta mới bảy, tám tuổi thì người nhà hắn ta đều đã c.h.ế.t hết. Một người trốn thoát khỏi thảo nguyên Mạc Bắc rộng lớn, lẻ loi ở ngọn núi phía sau thôn Ô Gia tán loạn xin việc. Mặc dù thỉnh thoảng có sư phụ đến dạy võ và dạy chữ cho hắn ta, nhưng hắn ta vẫn sống một mình như thế suốt nhiều năm. Hắn ta lấy Viện Nương là ngoài ý muốn, bị tính kế chiếm thân thể của Viện Nương, hắn ta mới cưới được một thê tử hiền lành giỏi giang như vậy.
Diệp tứ muội chạm vào mặt hắn ta, nhấch khóe môi với hắn ta. Nàng ấy không nói gì, ôm hắn ta cùng nhau ngủ.
Đứa bé vừa mới chào đời, sản phụ không thể tiếp xúc với gió, không thể mệt nhọc. Diệp Gia để nàng ấy ở lại Chu gia, đợi thời gian ở cữ kết thúc rồi mới rời đi. A Cửu vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của Diệp Gia, nghe Tứ muội tự nói về nguy hiểm khi sinh con, biết Dư thị và đại phu đã giúp đỡ rất nhiều. Sau khi tỉnh ngủ, hắn ta đến tìm Diệp Gia để nói lời cảm tạ với Dư thị.
"Người một nhà cả, không cần phải khách khí như vậy."
Hôm qua trì hoãn cả ngày, hôm nay còn phải chuẩn bị nguyên liệu cho việc buôn bán ngày mai. Lúc A Cửu tới, Diệp Gia và Diệp ngũ muội còn đang bận, người đang kho đầu heo cùng thịt heo thì tiếp tục kho, người đang rửa ruột già còn phải rửa sạch.
Dư thị lấy một chiếc cối xay bằng đá, đang xay tảo đậu ở một bên. Một trăm cân tảo đậu đủ để dùng lâu dài, lần này quả thật là đi đường vòng.
A Cửu có hơi ngượng ngùng, tỷ tỷ khách khí mới nói như vậy. Kỳ thật trong thâm tâm A Cửu biết rất rõ, lúc trước bọn họ tới đây nương tựa rõ ràng là chiếm tiện nghi của tỷ tỷ. Chỉ vì Diệp Gia không nói những điều này, không có nghĩa là bọn họ thật sự có thể coi đó là hiển nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-275.html.]
"Tỷ tỷ." Gọi Diệp Gia tỷ tỷ, A Cửu thành tâm thành ý: "Chuyện dưa hấu đã được quyết định. Ngày mai có thể cho người chuyển ra ngoài."
Diệp Gia sửng sốt, thật ra nàng không ngờ lại nhanh như vậy.
"Trái cây tươi và dưa hấu không chờ đợi ai phải không?" A Cửu không phải loại người nói dối. Phương thức hắn ta bày tỏ lòng biết ơn rất trực tiếp, chính là thật sự giúp đỡ người khác một việc: "Hôm qua ta đã thỏa thuận với những người đó rồi, tối nay bọn họ sẽ có mặt ở cửa trấn, số dưa hấu, dưa lê ở hậu viện kia, trước khi trời tối phải được hái xuống hết. Họ có sẵn trong tay một đoàn xe la*, ước chừng trong khoảng một hoặc hai ngày có thể chuyển đến Luân Đài.
*đoàn xe la: xe do con la kéo.
Đây thực sự là một điều bất ngờ, Diệp Gia vui mừng đến mức vội vàng đặt ruột già trong tay xuống: "Giá cả thế nào? Tiền công thì sao?"
"Ta sẽ để ý đến giá cả, những thứ này nhất định sẽ không bán được ở chợ." Vừa nhìn đã biết A Cửu là người có kinh nghiệm mua đi bán lại, nói những điều này một cách rõ ràng: "Chỉ có gia đình giàu có thích những thứ mới mẻ, phỏng chừng giá cả phải do bọn ho định đoạt. Về tiền công, ta sẽ tính theo giá của người chủ áp tải. Ngày xưa, khi bọn họ áp tải lông thú, cứ dựa theo giá cả người áp tải tính toán. Ngày xưa ta đều trả cho họ ba trăm văn tiền mỗi chuyến đi, chuyến khứ hồi thì cho gấp đôi tiền, bao ăn và chỗ ở trên đường đi. Tỷ tỷ, giá này chúng ta không có cách nào hạ thấp được, mọi người chạy việc đều khổ cực, lại phải đề phòng cướp đông cướp tây dọc đường, đương nhiên phải cao hơn một chút."
Mặc dù Diệp Gia không biết những người áp tải tính giá như thế nào, nhưng nàng nhớ lại khi nàng ở thôn Vương Gia, con trai của bà cụ nhà bên mỗi lần áp tải trở về, luôn mang về bao lớn bao nhỏ chứa không ít thứ tốt. Suy đoán giá của người áp tải chắc chắn không thấp: "Được, dưa hấu và dưa lưới là hàng hiếm, là dưa được cống nạp, ở ngoài không có. Giá cả muốn cao hơn chút, hẳn có thể bán ra ngoài được."