Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 468
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:02:44
Lượt xem: 138
Ông ta đã nói như vậy rồi, Diệp Gia cũng không ở lâu dưới đáy hang.
Hôm đó thấy bọn họ đem hạt giống đi ngâm, Trương Xương Lễ lại sai khiến người lật ra, Diệp Gia mới đạp lên bóng đêm trở về nhà.
Vừa về tới sân, Dư thị thấy được nàng trở về cũng lập tức bỏ công việc trong tay xuống rồi đi tới.
Diệp Gia đi lấy chút nước đem vào trong phòng, nhìn dáng vẻ của ấy dường như có việc thì lập tức hỏi chuyện gì. Dư thị liên nói chuyện hôm nay người nhà họ Ngô đến ra. Diệp Gia vừa nghe Ngô gia có hành vi kỳ quái như vậy, lông mày lập tức nhấch lên. Xem ra thật sự bị lão Trương nói trúng rồi, trước đó người của Ngô gia nói những lời đó chính là cố ý lên mặt với nàng. Bây giờ vừa thấy bên này nàng không phối hợp, điệu bộ liên hạ thấp xuống rồi.
"Nương nói với người có Ngô gia thế nào?" Diệp Gia vừa rửa mặt vừa nói chuyện với Dư thị.
Dư thị cười lạnh một tiếng: "Dĩ nhiên là hàm hồ đuổi đi."
Diệp Gia gật đầu, mặc kệ Ngô gia là xuất phát từ nguyên nhân nào mà làm ra một màn này, bây giờ nàng cũng xem như là nhìn thấy một vài quy tắc làm việc của bối cảnh thời đại này. Xem ra chức của Quan thái thái này nàng nên ra dáng thì vẫn phải ra dáng.
Dư thị nói xong chuyện này liên ra ngoài. Diệp Gia rửa mặt đơn giản một chút liền thay một bộ y phục rồi ra ngoài.
Diệp tứ muội đang bé con ở bên cạnh cái bàn đá trước phòng ngủ, tiểu Thất tiểu Bát đã lớn hơn rất nhiều. xưa chỉ biết ăn và ngủ, bây giờ đã có thể gào khóc mà kêu loạn lên. Hai đứa nhóc béo lùn chắc nịch, nước da trắng cứ như tuyết. Người không thích trẻ con lắm như Diệp Gia thấy cũng không nhịn được muốn bế, là thật sự khiến người ta yêu thích. Thu Nguyệt ở bên cạnh gảy bàn tính lạch cạch, nghe thấy động tĩnh liên ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-468.html.]
Từ lần trước đó sau khi đến trấn Lý Bắc, cửa hàng Tây Thi là do Nguyệt và Diệp tứ muội quản lý. Lúc trước hai người thấy Diệp Gia trở về đã muốn nói với nàng về chuyện của cửa hàng, bởi vì Diệp Gia thực sự bận đến không giành ra được thời gian mới bỏ qua. Lúc này thấy Diệp Gia ngồi xuống, hai người nhanh chóng đi tới báo cáo.
Chuyện làm ăn của cửa hàng Tây Thi vẫn luôn rất ổn định, một tháng qua ước chừng có thể kiếm được mười tám đến hai mươi lượng. Hai người tính toán sổ sách cũng gần xong. Bác cũng đều giữ ở trong rương, gom chung một lần đưa cho Diệp Gia.
Diệp Gia nghe xong, gật gật đầu: "Sáng mai sắp xếp lại sổ sách đưa cho ta, hôm nay thì không cần phiền phức đâu."
Báo cáo sổ sách xong, Thu Nguyệt ngồi lại không đi. Ở phía đối diện Diệp Gia muốn nói lại thôi.
Diệp Gia thấy một mình Diệp tứ muội vất vả dỗ dành hai đứa bé liền giơ tay ôm tiểu Bát vào trong lòng, ngón tay phải vừa bị móng vuốt nhỏ nắm lấy, Thu Nguyệt cau mày mở miệng nói: "Chủ nhân, chuyện xà bông thơm đó ta nghe ngóng được rồi."
Nụ cười trên mặt Diệp Gia khựng lại, ngẩng đầu lên: "Nói thế nào?”
"Xà bông thơm này là nhập hàng bản địa, không phải hàng bên phía Luân Đài."
Bởi vì đã từng đã trải qua, Thu Nguyệt quen được không ít người. Có vài chuyện người bên ngoài không tiện nghe ngóng thì nàng ta lại có cách để nghe ngóng, lúc này liền nói: "Nghe nói nhà xưởng đó ở ngay trong con hẻm nhỏ sau phố Tây. Nhà ai thì vẫn chưa nghe ngóng ra được, nhưng có thể xây nhà trưởng trên thị trấn, có lẽ cũng là người trên trấn. Chủ nhân, nhà ai có bản lĩnh này, đều có qua lại với mấy cửa hàng son trên thị trấn?"
"Nhà xưởng của chúng ta khoảng thời gian này có gì khác thường không?" Diệp Gia cau mày lại. Không trách nàng thuyết âm mưu, nếu thật sự là nhà xưởng bản địa, xà nữa còn nổi lên trễ hơn xà bông thơm của Chu gia, Diệp Gia có lý do nghi ngờ có người ăn trộm.
Diệp tứ muội bế đứa bé ngôi nghe, chuyện làm ăn nàng ấy vẫn đang châm chậm hiểu, cũng không chen lời vào.