Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 471
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:03:29
Lượt xem: 165
Cậu ta chỉ đưa Dư thị đi xem xà phòng thơm đã phơi khô, sau đó hỏi Dư thị nhập nhiều hay ít hàng: "Tuy mùi thơm của xà phòng thơm xưởng bọn ta không bằng mùi của son phấn, nhưng công dụng giống y hệt nhau. Thậm chí khả năng làm sạch còn tốt hơn so với cửa hàng lớn khác, rất nhiều người dùng xà phòng thơm cửa hàng ta đều nói dùng rất tốt! Hơn nữa ông chủ nhà ta hào phóng, không muốn kiếm chút tiền bẩn đó. Dù không thơm bằng nhưng được lời cả nửa giá, ở ngoài không thể tìm được mặt hàng nào tốt hơn đâu..."
Dư thị nghe xong mặt không biến sắc, chỉ trả lời qua loa. Cuối cùng bà mua ba loại khác nhau của cửa hàng với giá mười lượng bạc.
Thiếu niên thấy bà mua ít như vậy thì có chút khó tin, nhưng Dư thị nói là mua về dùng thử xem công dụng trước, xem hiệu quả thật có đúng như những gì cửa hàng họ nói không. Nếu là thật thì thì sẽ nhập hàng với số lượng lớn.
Sau khi lừa được thiếu niên, Dư thị lại sai người canh ở cửa.
Thật sự muốn nghe ngóng rất dễ, chỉ cần đã từng làm thì không sợ không điều tra được. Người kia đã ngồi ở kia canh mấy ngày. Dư thị gọi người đến hỏi một chút, thì đúng là ông chủ của cửa hàng đó mang họ Ngô.
Trên thị trấn này có mấy nhà họ Ngô lắm? Người họ Ngô có tiền vốn mở cửa hàng lại càng hiếm. Là ai không nói cũng đủ biết.
Dư thị vẻ mặt tối sầm, bà cũng không ở đó lâu, vừa ra khỏi cửa liền trở về Chu gia. ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-471.html.]
Sáng nay Ngô gia lại tới thêm một chuyến nữa, là hai cha con Ngô gia đích thân tới.
Hôm qua Dư thị có gặp nhưng không cho họ sắc mặt tốt. Tính cách Dư thị nói mềm mỏng thì mềm mỏng, nói cứng rắn cũng cứng rắn. Ban đầu bà ở trong làng không đấu nổi những thôn phụ không nói lý lẽ, nhưng khi đối phó với những kẻ vẻ ngoài nho nhã học thức này thì bà dư sức. Có lẽ thái độ không mấy thiện chí của bà làm Ngô gia lo lắng bất an, hôm nay mới cố tình mang lễ vật đến cửa nhận lỗi.
Thái độ Ngô Ân vô cùng thành khẩn, nói nếu Chu gia muốn thóc giống chắc chắn Ngô gia bọn họ sẽ cung cấp. Lúc trước là do trưởng tử lo ruộng trong nhà không đủ thóc giống nên mới làm vậy, chứ không phải cố ý xúc phạm.
Ngô Ân đứng cạnh Ngô Mẫn cũng trưng ra vẻ mặt đã biết sai, khiến Diệp Gia khó mà mặc kệ.
Hai cha con Ngô gia cố hạ cái tôi xuống, năm lần bảy lượt tới cửa xin lỗi, tặng lễ vật. Nếu Chu gia vì chút chuyện này mà trả đũa thì đúng là lòng dạ hẹp hòi, ra vẻ thanh cao. Chu gia ích kỷ như vậy đương nhiên sẽ bắt Ngô gia làm này làm nọ, nếu không làm được sẽ nổi giận. Như vậy là đang ỷ vào việc gần đây Chu Cảnh Sâm đang tu thành trại và trấn thủ biên cương đâu, làm vậy khác nào đang để bách tính thấy. Vốn dĩ Diệp Gia sẽ không vì chút chuyện thóc giống mà ghi thù Ngô gia, nhưng bị người khác dây dưa không dứt sẽ thấy hơi phiên, đương nhiên muốn đuổi người đi.
Khi Dư thị từ bên ngoài trở về, vừa hay gặp Ngô gia đang bước ra viện tử chuẩn bị lên xe ngựa về. Xe ngựa và xe la vừa hay đụng mặt nhau ngay trước cửa viện, Dư thị không kéo rèm lên nói chuyện với Ngô gia, bà kêu Tôn lão hán đánh xe vào trong viện.
Ngô Mẫn ngồi trong xe mặt đen đến mức có thể nhỏ ra mực: "Nhà ta làm đến mức này chắc cũng đủ rôi? Chu gia còn muốn như nào nữa?"
Ngô Ân liếc nhìn trưởng tử tuổi trẻ nóng nảy, thở dài: "Chuyện này không liên quan đến đủ hay không đủ, lúc đó con không nên nói ra những lời đó. Nếu con không nói những lời đó, Chu gia không tìm được thóc giống cũng sẽ không làm gì nhà ta. Con không thể đối phó với tất cả mọi chuyện, khiến chúng ta tiến thoái lưỡng nan. Chuyện lần này coi như bài học cho con, lần sau nhất định không được hành động theo cảm tính."