Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 577
Cập nhật lúc: 2024-08-03 16:51:17
Lượt xem: 126
Hai người nói chuyện, Dư thị cũng không có tâm tư làm xiêm y.
Bà ấy trâm ngâm một lát, mở miệng: "Nương xác thật là biết không ít biện pháp điều chế son môi...'
Dư thị thật đúng là biết, không phải nói láo. Sống trong nhung lụa hơn ba mươi năm, Dư thị không chỉ có am hiểu điều chế các loại dược thiện dưỡng thân hộ da, vì trang điểm đẹp nhất, son phấn cũng là một hạng mạnh của bà. Tinh dầu gì đó theo như lời Diệp Gia bà ấy không rõ ràng lắm, nhưng bà ấy có phương thuốc cổ truyên độc môn: "Nếu nhà ta quyết định phải làm phương diện làm ăn này, vậy có thể thử ở trong nhà làm ra thành phẩm tới nhìn một lần trước."
"Đương nhiên là có thể, bạc đặt ở trong kho đó chính là chết, đầu tư lưu động mới có thể lấy tiền sinh tiền."
Lúc trước Diệp Gia cảm thấy Dư thị thập phần xuất chúng ở phương diện thẩm mỹ này, chỉ là ở phương diện này Dư thị không có nhiều tự tin. Lại thêm trong nhà rất nhiều chuyện cần làm, mọi chuyện Dư thị lấy Diệp Gia làm chủ, tự nhiên đã trì hoãn.
Diệp Gia vừa nói như vậy, Dư thị còn hưng phấn: "Nếu Gia Nương đều nói như vậy, vậy nương đành lăn lộn lần này."
Từ trước đến nay Dư thị rất tôn trọng quyết định của Diệp Gia, Diệp Gia nói lời gì bà ấy đều có thể nghe vào.
Nếu muốn chế tác son môi cổ pháp, Diệp Gia cũng không xen lẫn vào việc ấy nhiều lắm. Làm việc kiêng kị nhất một việc hai người làm chủ, bằng không sẽ bởi vì ý tưởng khác nhau mà rối loạn. Diệp Gia dứt khoát cho bà ấy năm trăm lượng làm phí tổn, mặc kệ có thể thành hay không, đều có gánh nặng: "Nương thử làm trước, làm được thành phẩm thì tốt, không làm được con bên này cũng có thể nghĩ lại biện pháp."
Chuyện đã định như vậy rồi, trong lòng Diệp Gia vẫn luôn hơi bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-577.html.]
Thừa dịp trời còn chưa tốt, nàng gọi Triển Lâm đưa nàng đi thôn trang một chuyến.
Lúa mạch đã thu hoạch, đáy cốc hơn năm mươi mẫu gạo chưa thu hoạch. Gạo chưa tới mùa, còn có đến hai tháng nữa mới có thể thu hoạch. Diệp Gia đi nhìn một vòng thì thở dài, tiểu lão đầu Trương Xương Lễ đội mũ rơm di chuyển ở bờ ruộng, người phơi như cọc gỗ khô vừa đen lại vừa gầy và nhỏ. Nghe nói Diệp Gia tới, tay chân lảo đảo lắc lư đi đến.
"Đừng sốt ruột, dục tốc bất đạt." Trương Xương Lễ liếc mắt một cái đã nhìn ra Diệp Gia sốt ruột, ung dung mở miệng nói.
"Cũng không phải là sốt ruột, chỉ là đến xem." Thung lũng này cách thị trấn thôn trang thật sự xa, địa phương cũng ẩn nấp. Xem chừng coi như chiến tranh, cũng có thể không bị người đạp hỏng. Đương nhiên, nếu có người cố ý dẫn người đến phá hỏng, vậy lại là một chuyện khác. Chuyện Diệp Gia ưu phiên bên trong còn có một Ngô gia, cảm thấy Ngô gia không dễ dàng dừng tay như vậy. Nếu ở trên chuyện này gian lận hỏng ruộng lương của nàng, Diệp Gia thật sự sẽ hộc máu.
Trương Xương Lễ nhìn một tảng lớn lúa lớn, trong mắt đều là kiêu ngạo: "Từ lão phu ở đây trông coi, ngươi yên tâm đi."
Diệp Gia suy nghĩ, vẫn nói chuyện kho lúa của Trương lão gia tử ở trấn Lý Bắc bị cháy. Lời nói khác Diệp Gia cũng không nhiều lời, nhưng chuyện kho lúa bị cháy này đã đủ khiến Trương Xương Lễ biến sắc. Dù sao cũng là nguyên lão hai triêu, tuy nói là quan cai quản nông cày, trên triều đình thấy được nghĩ nhiều tự nhiên cũng nhiều. Ông ấy lập tức nhíu mày, hiểu rõ lý do Diệp Gia tỏ vẻ như vậy.
"... tiểu tử Doãn An kia đâu?" Trương lão gia tử âm u thở ra một hơi, hỏi.
"Bị thương người ở trong nhà tĩnh dưỡng.' Diệp Gia tới xem qua rồi tính toán trở về: "Luân Đài bên kia nói là có người tới, nhưng hai ngày này cũng không thấy động tĩnh. Có lẽ là trực tiếp điều đi thành trại, chuyện lương thảo cũng nên sẽ có tiếp viện."
Trương lão gia tử muốn nói lại thôi, liếc Diệp Gia một cái, nuốt lời đến bên miệng trở về.
"Thôi, hôm nay lão phu trở vê chung với ngươi."