Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 761
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:31:30
Lượt xem: 77
Nhưng trong đêm đó Dư thị lại cảm thấy ngọn đèn này có gì đó không dung. Càng ngày càng gần, dường như có người đang đi về phía chủ viện.
Hơn nữa sắp tới gần chủ viện, ngọn lửa kia bỗng nhiên dập tắt. Bà ấy dựng thẳng lỗ tai, luôn cảm thấy trong sân có tiếng xào xạc.
Vốn còn có chút buồn ngủ nhưng giờ đã bị giật mình làm cho tỉnh táo. Bà ấy làm bộ như không có chuyện gì mà trở về phòng của Tiểu Thuật Bạch, chẳng nói chẳng rằng mà sai Anh Đào và Tiểu Đào ôm Nhuy Tả Nhi và Tiểu Thuật Bạch ra ngoài. Hai bà v.ú chăm sóc bọn nhỏ còn đang mơ màng buồn ngủ cũng khoác xiêm y đi ra ngoài, thấy Dư thị ôm đứa nhỏ ra ngoài thì cũng không quá hoảng hốt. Biết mỗi đêm Dư thị đều đến thăm bọn nhỏ, bọn họ cũng chỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
"Vương phi nương nương, giờ đã hơn nửa đêm, ôm đứa bé ra..."
Sắc mặt Dư thị có chút trắng bệch, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ta ôm đứa nhỏ đến phòng ta ngủ, nhớ nó quá."
Nói xong, bà ấy làm như không có chuyện gì mà nói: "Nếu hai người các ngươi không có chuyện gì thì đến viện bên cạnh gọi Tứ di thái thái với Tiểu Thất, Tiểu Bát, huynh đệ Tuấn Tử đến nói chuyện. Đúng lúc ban ngày ta có chuyện mà quên nói với bọn họ, giờ đang rất gấp."
Dư thị vừa nói vừa cảnh giác lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tóc gáy dựng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-761.html.]
Thấy hai người còn ngơ ngác không phản ứng, bà ấy đè thấp giọng bảo hai người lập tức rời đi: "Nhanh lên, bảo Tứ di thái thái đưa hai tiểu thiếu gia đến nhưng đừng kinh động tới ai, đến phòng của Gia Nương ở chủ viện."
Hai bà v.ú thấy hơi kỳ lạ, có chuyện gì mà nửa đêm không nói không được vậy chứ. Tuy nhiên Dư thị là chủ tử, đương nhiên bà ấy phân phó thế nào thì họ làm theo thế đó.
Chờ Diệp tứ muội ôm hai đứa trẻ vội vàng chạy tới, tuy hai bà v.ú không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Họ không dám lên tiếng mà chỉ lặng lẽ đuổi theo sau. Diệp tứ muội cũng đã trải qua chuyện của Dương Thành Cương, nên khi Dư thị sai người bảo đến phòng của Diệp gia thì nàng ấy lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Biết chuyện này gấp gáp, nàng ấy dứt khoát che giấu mọi người, đi bằng đường nhỏ. Trên đường đi, nàng ấy thấy trong sân có bóng người mờ mờ ảo ảo ẩn nấp trong bóng tối thì sợ hãi đến mức đầu óc rối bời. Nàng ấy cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra vẻ gấp gáp.
Quả nhiên, khi nàng ấy hoảng hốt thì người ẩn nấp trong bóng tối cũng phát hiện ra điều bất thường. Lúc nàng ấy đi vòng qua con đường nhỏ, một bóng đen từ trong bóng tối bước ra, lao tới trước mặt nàng ấy. Diệp tứ muội sợ hãi hét lên một tiếng chói tai, tiếng kêu the thé vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng.
Tiểu Thất và Tiểu Bát bị dọa cho tỉnh giấc, há miệng muốn khóc. Diệp tứ muội vội vàng quát một tiếng, ngăn tiếng khóc của bọn trẻ lại. Bóng đen kia rút một con d.a.o ở bên hông ra, nhanh chóng lao tới Diệp tứ muội. Đúng lúc đó, một con sói to lớn từ trong bụi rậm nhảy ra, cắn vào cánh tay của người đó.
Đương nhiên Diệp tứ muội nhận ra con sói này, ngoài con ch.ó sói lớn tên là Điểm Điểm mà Diệp Gia nuôi thì Chu gia không có con ch.ó nào khác.
Cùng với tiếng tru dài của con sói, trong bóng tối bỗng lóe lên bốn hay năm đôi mắt màu xanh biếc. Mới nhớ ra, hiện giờ Điểm Điểm cũng đã là một con sói có gia thất. Kể từ khi trở về sau một chuyến đi xa trong nửa năm trước, hành tung của nó vẫn luôn bí ẩn. Năm ngoái vào lúc lạnh nhất của mùa đông, nó đi một chuyến rồi quay lại với một lứa con nhỏ. Những con vật nhỏ ấy chỉ to bằng lòng bàn tay, rên rỉ vì sắp c.h.ế.t cóng trong mùa đông giá rét.
Điểm Điểm tự tha con vật nhỏ về, Diệp Gia còn cất công dành một căn phòng cho gia đình Điểm Điểm và lũ con.